nào, thậm chí cắn khắp cả cánh tay Cảnh Nguyên, Cảnh Nguyên cũng
không buông tay.
Sau một thời gian đồng tử Liễu Diệp tan rã, hoàn toàn căng cứng.
Chu Đồ cả kinh: “Công chúa!”
“Không thể nào…” Nhất Cửu cũng là vẻ mặt bất khả tư nghị, “Không
thể nào! Ngươi không thể thật sự giết được công…”
Mới nói đến đây, Liễu Diệp đột nhiên lại mở mắt, hơn nữa nguyên bản
con ngươi nâu đen biến thành đỏ như máu, làm tất cả mọi thứ quanh mình
đều ánh thành màu đỏ.
Giang Dạ Bạch theo bản năng buông Cảnh Nguyên ra, ngây ngẩn nhìn
mẫu thân mình, thử gọi một tiếng: “Mẹ?”
Hai tay Cảnh Nguyên từ trên gáy Liễu Diệp chảy xuống, người của
hắn cũng lệch xuống theo, tựa như một đống quần áo rơi xuống trên mặt
đất, không một tiếng động.
Trong lòng Giang Dạ Bạch nhảy dựng, vội vàng thò tay đi kéo tay áo
hắn: “Cảnh Nguyên?”
Một làn khói trắng từ từ lượn lờ theo trong mũi hắn bốc lên, ngay cả
Giang Dạ Bạch tu vi còn thấp, cũng nhìn ra đây là một phách cuối cùng của
Cảnh Nguyên, sau khi kiên trì lâu như vậy rốt cục tan rã.
Không biết vì sao, nước mắt của nàng lập tức rớt xuống.
“Cảnh… Nguyên?” Nàng kéo kéo ống tay áo của hắn, “Ngươi,
ngươi… Ngươi đừng làm ta sợ… Cảnh Nguyên?”
Hắn đã chết sao?