Hắn đột nhiên tức giận, chất vấn: “Ngươi, ngươi sao không mặc quần
áo?”
Giang Dạ Bạch mở to hai mắt: “Gì?”
“Ở trong nhà nam tử xa lạ, ngươi, ngươi có thể nào tùy ý cởi áo tháo
thắt lưng như vậy? Cũng không, không sợ thẹn sao…” Hắn lắp bắp chất
vấn.
Mà Giang Dạ Bạch cũng là xì một tiếng nở nụ cười: “Cái gì nha, ta
mặc xiêm y a!” Nàng xoay người lại, quả nhiên, cái yếm trên cổ lộ vẻ phấn
nộn.
Nhưng mặc thế này, căn bản so với không mặc còn quá đáng hơn.
Cảnh Nguyên bỗng thấy đầu ông một tiếng, máu theo chân lên tới đầu,
không cử động nổi nửa phần. (Ayu: may mà còn chưa phun máu mũi nhé
=]])
“Hơn nữa, nam tử, nơi này nào có nam tử? Ta vừa xem qua một vòng,
ngươi, ta, còn có thư đồng của ngươi là ba người.”
“Ta, ta ta không phải?”
Ánh mắt Giang Dạ Bạch trong như nước nhìn hắn từ đầu đến chân
tinh tế đánh giá một lần: “Ngươi… Có đến mười tuổi sao?”
Cảnh Nguyên xô cửa mà ra.
Đứng ở trong gió tuyết, hắn nắm chặt tay, nói cho bản thân phải bình
tĩnh, bình tĩnh. Hắn nhưng là tân khoa Giải Nguyên, lương đống tương lai
của quốc gia, tuyệt không thể bị chút việc nhỏ như vậy đả kích được.
Thật vất vả bình phục xuống nỗi lòng lo lắng, hắn chuẩn bị tốt để đối
mặt với nàng, kết quả vào phòng, lại thấy —— Giang Dạ Bạch ghé vào hỏa