TIÊN LÔI CUỒN CUỘN ĐẾN - Trang 77

“Đúng vậy.”

“Phải mất bao lâu mới có thể luyện thành loại pháp thuật ấy ạ?”

“Xem vận may của mỗi người, có lẽ dăm ba tháng, cũng có thể là ba

đến năm năm.”

Giang Dạ Bạch vô cùng thất vọng. Lẽ nào trước khi luyện thành loại

pháp thuật ấy, nàng phải thật thà cần mẫn bón phân tưới nước như người
bình thường mới có thể trồng ra quả hay sao?

Vừa nghĩ tới quá trình dài đằng đẵng, trong bụng lại thấy hơi đói.

“Cảnh Nguyên sư huynh, Cảnh Nguyên sư huynh ——” Lúc này, một

Thanh Y đệ tử vội vàng bay tới, “Đại trưởng lão có việc truyền gọi.”

“Đã biết.” Cảnh Nguyên quay đầu nói với Giang Dạ Bạch, “Ta đi

trước. Tiểu sư muội, nhớ kỹ lời ta —— nhẫn nại.”

Giang Dạ Bạch vội nhận lời. Cảnh Nguyên liền hóa thân thành một

quầng sáng, biến mất không tăm hơi.

Nàng yên lặng nhìn nơi hắn biến mất, thật lâu không thể hoàn hồn.

Cuối cùng vẫn là Nhất Cửu trong cơ thể bật cười, lên tiếng trước:

“Này, vẫn còn nhìn? Người ta đã đi mất rồi!”

Lúc này Giang Dạ Bạch mới thu hồi tầm mắt, xoay người tiếp tục tưới

nước.

“Ôi…” Nhất Cửu thở dài, “Nữ nhân ấy mà, đúng là nông cạn, thấy

nam nhân có vẻ ngoài đèm đẹp, lại còn có chút dịu dàng với mình, liền
khao khát muốn gắn cả trái tim mình lên người đối phương…”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.