TIỀN! NIỀM VUI SƯỚNG - Trang 134

người. Có cả đầu và tay. Một bàn tay đứt rời, nhợt nhạt vẫn đang lập lờ giữa
làn nước biển.

***

Hyatt nhìn lảng sang phía khác. Tôi nói tiếp:
— Không hiểu tại sao tớ chưa đấm nát mõm cậu!
— Anh Franz, tôi không biết thật mà. Bây giờ cũng chưa biết gì hơn.

Ngoài những điều đã nói với anh.

Đó là: Dân Hong Kong đồn đại ông Hak đã chiếm dụng nhiều món tiền

không phải của mình mà là của Chính Phủ Trung Quốc, nguy hiểm hơn, có
thể của những quan chức cao cấp ở Bắc Kinh dùng để làm ăn mảnh, Hyatt
không biết rõ hơn. Tôi dễ dàng dựng lại một phần điều đã xảy ra: Lợi dụng
nguồn tin tức từ Bắc Kinh lộ ra, ông Hak đã lợi dụng tiền của kẻ khác để
mưu lợi cho bản thân; chắc chắn ông ta có ý định sẽ hoàn lại đầy đủ số một
trăm triệu đôla đã chiếm dụng, nhưng họ không để ông ta có đầy đủ thì giờ.
Sau này, mãi mãi tôi không thể biết người bị ném cho cá mập ăn thịt là ai.

Hyatt tới phòng đăng ký gặp tôi trễ mất bốn mươi phút. Tôi thực sự muốn

đập cho hắn gẫy vài chiếc răng. Cơn giận qua đi, dù sao Hyatt ở đất Hong
Kong này là ở trên đất hắn, tôi chỉ là người vãng lai: Tôi đi, hắn vẫn còn ở
lại. Hơn nữa hắn đã thuận mua khoản đồ vặt của tôi theo đúng giá tôi đặt.
Tôi hỏi:

— Chúng đâu?
Gã lắc đầu không hiểu.
— Li và Liu đâu?
Gã cũng chẳng hay. Thề độc. Chúng tôi cạn ly cuối cùng; cuộc chia tay

sắp tới làm cả hai đều thấy lại vài mảnh vụn của một tình bạn đã được phác
họa nhưng chưa hình thành trọn vẹn, tuy đáng lẽ đã được hình thành, chỉ cần
một chút xíu nữa là xong.

— Anh có bao giờ trở lại Hong Kong?
— Không, nếu tránh được điều đó.
Các cô gái cởi trần của câu lạc bộ Kosukai tủm tỉm cười với chúng tôi.

Hyatt nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.