TIỀN! NIỀM VUI SƯỚNG - Trang 133

nơi lần tôi đến vừa rồi có trang trí nhiều tấm thảm, bàn, bình phong lộng lẫy
và vô giá, bây giờ chẳng còn gì. Tất cả đã dọn sạch. Phòng khách trống trơn.
Phòng thứ hai, các phòng khác, phòng tôi nằm ngủ với Sarah, tất cả đều như
thế. Tuy khiếp sợ nhưng vì tò mò tôi vào hẳn khu vực trước kia chưa bao giờ
đặt chân tới. Chẳng còn gì. Mọi thứ đều dọn đi hết. Trong các căn bếp chắc
là được tự động hóa cao, chỉ còn lại những chiếc lò gắn trong tường vì
chúng được đúc hẳn vào bê tông. Xa hơn có gian kho, xếp những chiếc bàn
điều khiển từ xa của ông Hak vẫn dùng, trông như những quái vật đứng nghỉ
trên bánh xe. Đi vài bước tôi lọt vào gian phòng mênh mông có tấm vách
cong bằng kính, ít nhất là trước kia bọc kính còn bây giờ ra sao không rõ vì
bức sơn mài vẽ rồng đỏ rực đã che kín. Phòng này cũng trống trơn nốt. Trừ
một thứ: Dưới đất có chiếc hộp hình chữ nhật thường thấy trong tay những
người chơi mô hình máy bay có rất nhiều núm gạt. Tôi gạt một, hai, ba núm.
Thoạt tiên chẳng thấy gì. Đột nhiên ba chiếc bàn hiện ra như ba cái bóng tạo
bằng nhung đen và sắt thép sáng loáng. Chúng chạy về phía tôi, dừng lại
đúng tầm tay, ngoan ngoãn lạ lùng, dễ sợ, như những con thú dữ đã thuần
thục. Chỉ chút nữa là tôi phát sợ thực. Tôi gạt thêm những cần gạt khác: Các
bức vách trượt đi, kéo lên, hạ xuống, tạo thành những gian phòng mới, nhạc
nổi lên, bàn xoay dọc xoay ngang, cả ngôi nhà sống động theo lệnh tôi như
một sinh vật.

Tôi không nghe tiếng nó chuyển động, có lẽ nó đã trượt đi ở sau lưng mà

tôi không hay, do tôi vô tình ấn nút. Chỉ biết rằng khi cảm thấy có cái gì đó
hiện diện phía sau, tôi quay lại thì cảnh tượng đập mạnh ngay giữa mặt tôi.
Tấm vách hình bán nguyệt che bức tường thủy tinh đã trượt đi, cuốn gọn lại.
Bọn cá mập lù lù ngay trước mặt, cách đó hai mét, có khi chưa đến hai mét,
ngang tầm mắt, ba con dài ngót nghét hai mét rưỡi, con nào cũng như con
nào đều tỏ vẻ hùng hổ rợn người. Ánh đèn pha do tôi vô tình bật sáng chiếu
lên thân chúng những ráng đỏ máu. Ấy chỉ là cảm giác của tôi trong khoảnh
khắc đầu tiên. Nhưng ngay sau đó tôi đã hiểu ra. Hiểu ra, khi tôi đưa mắt
nhìn thẳng xúc thịt mọi khi ông Hak vẫn treo vào móc sắt cho chúng nuốt.
Tôi hiểu ra sau khi nhìn, khắp người run bần bật vì khiếp sợ, tôi nhìn thật kỹ
những tảng thịt đó. Không nghi ngờ gì nữa, chúng có hình dạng của thân

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.