TIỀN! NIỀM VUI SƯỚNG - Trang 132

Theo bản đồ, chúng tôi đang bay trên vịnh Mirs ở chót vùng Đất Mới của

Hong Kong.

— Làm gì có đường băng? Đến con ruồi cũng không dám đáp xuống đẻ

trên tảng đá này.

Tôi chưa kịp trả lời gã đã nhìn thấy bãi hạ cánh. Có thể nói là gã hơi

phịch xuống đất; thản nhiên hãm lại thật đột ngột, tắt máy ngay, tựa vai trái
vào thành máy bay, châm điếu xì gà Philippine đang hút dở, nhả ra luồng
khói có thể giết chết một con bò.

Tôi báo trước: Sau một giờ là tôi vù.
— Không chắc tôi kịp trở lại sau một giờ.
— Đúng sáu mươi phút, thưa quý ông. Ba chân bốn cẳng lên. Tôi bay

theo mắt nhìn, mà trời thì sắp tối.

Tôi nhảy xuống, giận dữ bước đi. Được vài chục mét tôi chợt ý thức rõ

tình thế của mình lúc này. Ăn đòn, chuyến này chắc bị ăn đòn! Liếc nhìn
chiếc máy bay: Gã Australia đã xuống đất, vừa hút thuốc vừa khoan khoái
nhìn lên mảnh trời Tàu với vẽ giễu cợt. Tôi vội vã rảo bước: Thằng đểu có
thể vù đi bỏ mặc tôi.

Tôi đã tới đảo này hai lần, đều đi xe hơi. Tôi dự tính sẽ phải vắt chân lên

cổ mà chạy, như chạy việt dã. Nhưng vừa cắt ngang một lèn đá, vượt qua
một mỏm cao, tôi sửng sốt thấy mình đã lọt vào trong vườn, cũng tức là vào
đến nhà.

Yên lặng. Yên lặng càng lan rộng, càng đặc quánh như màn sương mù

khi tôi càng đến gần. Yên lặng nặng nề khi tôi đặt chân lên lối đi giữa hai
hàng đa và long não. Tôi cất tiếng gọi, không có hồi âm. Tôi đi qua mảnh
vườn đang bướng bĩnh tỏa hương, đặt chân lên thềm cửa lát cẩm thạch đen.

Cánh cửa kéo để ngỏ.
— Ông Hak! Cimballi đây!
Tiếng vang đập đi đập lại không dứt. Tôi đâm sợ.
— Ông Hak!
Ông đã dặn tôi: “Xong việc, vào khoảng cuối tháng tám đầu tháng chín,

anh trở lại Hong Kong. Có lẽ sẽ có việc khác cho anh. Anh trở về được, tức
là mọi việc đều êm xuôi”. Tôi bước qua ngưỡng cửa phòng khách thứ nhất,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.