TIỀN! NIỀM VUI SƯỚNG - Trang 235

Lúc tin tới nơi bốn chúng tôi đều có mặt: Philip Vandenberg, Rosen,

Lupino và tôi. Chúng tôi biết trước sẽ có tin này vậy mà khi nó đến, cả bốn
người không ai mở miệng nói được câu nào trong một lúc lâu. Tôi đứng lên,
đi đi lại lại. Đi ngang qua Lupino, cậu này nháy mắt theo truyền thống,
Rosen nguệch ngoạc lung tung trên giấy, còn gã Vandenberg lạnh lùng thì
nhếch mép cười khẩy.

— Lão rơi hẳn vào bẫy rồi.
Đến lượt Philip Vandenberg đứng lên, nhìn tôi chằm chằm, trong đồng tử

sáng lên một ánh chưa từng bao giờ có, có thể nói vừa là tò mò vừa là mến
mộ. Như thể mới thấy tôi lần đầu. Và nói bằng giọng Harvard cố hữu:

— Tôi rất kính trọng Scarlett. Bao giờ cũng kính trọng nhưng trong việc

này tôi không nghĩ ông ta có thể đúng. Ba trăm tám chục đôla. Lạy Chúa!
Không ngờ một chủ ngân hàng cỡ Yahl lại dám trả đến thế. Scarlett đoán
đúng: Lão già Thụy Sĩ vì quá căm anh nên mất tự chủ.

Anh ta cao hơn tôi cái đầu. Tôi hỏi:
— Điều đó làm anh thắc mắc?
— Ừ. Vì phải đánh giá con người qua kẻ thù của anh ta.
Tôi tủm tỉm. Từ lâu vẫn chờ có dịp làm anh chàng này phải câm mõm.
— Đúng đấy, anh bạn. Vì thế tôi báo cho anh một tin quan trọng: Tôi rất

có ác cảm với anh. Có thể nói, tôi không thương được anh.

***

Năm giờ chiều ngày 17 tháng nãm, tôi đi chiếc Fiat rất bình thường của

một gã tài xế tốt bụng một cách đáng ngờ và đặc biệt ít nói. Anh ta cho tôi
xuống phía sau khách sạn nhỏ gần đường Aurélia ở Roma. Theo hẹn tôi lên
lầu một gặp Fezzali đã đợi sẵn.

— Đi đường tốt chứ? Thế chúng ta không trao đổi mật hiệu theo kiểu

“Cẩn thận, bồn rửa mặt bị tắc?”

— Đếch cần, tôi bị táo bón. Đề phòng trường hợp tôi không phải tôi, ông

không phải ông. Họ vẫn làm thế trong các phim gián điệp.

Fezzali mỉm cười:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.