xứng đáng và tự hào về anh ấy chưa?
- Anh Minh là người gan dạ, nhưng Lan không ngờ anh lại dám đương đầu
trong vụ này. Liệu anh ấy có thoát nổi không?
Thầy Phong cương quyết :
- Chúng mình cũng có những phận sự nguy hiểm không kém. Mọi người
trong mỏ đều đã nghe tiếng chuông và đèn đỏ bật sáng báo hiệu các cửa
hầm đóng kín. Họ vẫn sẽ tiếp tục công việc của họ và chờ lệnh viên chỉ
huy, cho đến khi không thấy hắn họ mới biết có điều gì trắc trở xảy ra.
Bây giờ lợi dụng cơ hội ấy, ba người hãy triệt để nghe theo lời dặn của tôi -
Vừa nói thầy Phong vừa chỉ quả bom bên chân cột - Khi quả bom này phát
nổ trên đầu cầu thang, các đèn dưới này sẽ tắt hết. Chúng ta hãy nắm tay
nhau vì phải đi mò trong tối...
Thầy đưa tay nắm lấy tay Lan rồi dẫn cả bọn chui vào một phòng kín hẹp.
- Ba người hãy ở đây. Tôi sẽ mở cho nước tràn vào trong này. Khi nào nước
dâng đầy phòng hãy kéo cái chốt mở cửa rồi dắt nhau ra ngoài biển. Nhớ
điều khiển cho khéo nút bấm ở trước ngực để khỏi phóng lên mặt nước và
luôn luôn bám sát lấy nhau. Khi ra ngoài rồi nhớ đóng cửa lại. Tôi sẽ bơm
hết nước ra rồi đi đặt bom ở cầu thang máy. Ba người cứ đứng yên chờ tôi
bên ngoài. Xong việc tôi sẽ theo ra bằng lối này. Hiểu rõ chưa?
Bọn Khôi Việt đứng thẳng như những phỗng đá, câm lặng vì quá xúc động
hồi hộp. Thầy Phong sập cửa và nước từ một lỗ “van” dưới chân bắt đầu
vọt vào.
Nước lên tới đầu gối, Việt mới hoàn hồn nhìn lại. Qua vách kính, Việt thấy
thầy Phong đang đập phá những máy móc trong phòng Trung ương.
Khi mực nước dâng cao tới ngực Việt phải vịn vào Khôi mới đứng vững.
Nước ùa vào trong phòng, reo như thác đổ át cả tiếng nói của ba người.
Việt thấy miệng Khôi lắp bắp mà không nghe được bạn muốn nói gì.
Nước ngập đến cổ, Việt đưa mắt nhìn Lan, thấy Lan đã hụp thấp người
xuống. Việt thầm hiểu sự khôn ngoan của nàng, tiếng nói của Lan vang lên