- Và việc báo cho cảnh sát biết nữa...
Thực ra, lúc nhặt được mảnh giấy của thầy Phong giấu trong đống rơm,
Khôi Việt chưa kịp xem kỹ, đã phải hấp tấp bỏ chạy. Và chưa ai có nổi một
xét đoán trong đầu.
Việt nói giọng hối tiếc :
- Thôi được, để sớm mai tụi mình sẽ ra kiếm lại mảnh quần rách ngoài giây
kẽm gai.
Khôi càu nhàu :
- Chỉ mong lấy được tấm giấy của thầy Phong là đủ. Còn cái quần của cậu
thì kể như bỏ đi rồi, còn mặc gì được nữa. Những điều ghi chú của thầy
Phong mới quan hệ, chúng ta phải giữ kỹ hoặc nếu cần thì học thuộc lòng
những điều thầy đã viết.
Víệt nói sang truyện Lan. Nhờ Lan đôi bạn mới biết có người đã nhặt được
cái đèn bấm Việt đánh rớt từ trên miệng vực xuống. Vậy thì người bắt được
tất phải ở dưới lòng vực.
Lan đã làm Khôi Việt hoảng sợ. Song chính nàng hoảng hốt không kém.
Nàng chạy theo Khôi Víệt chỉ là do sự ngẫu nhiên gặp nhau trên một con
đường. Và những người mà nàng nhắc đến hầu như đã làm nàng sợ hãi.
Việt sẵn sàng tỏ ra có thiện cảm với Lan, nhưng Khôi thì nhất định cho
rằng một cô gái mau nước mắt không giúp ích được việc gì.
Bàn bạc mãi tới khuya hai anh em mới thiếp ngủ đi lúc nào không rõ. Đến
khi bừng tỉnh thì trời đã tờ mờ sáng. Vừa mở mắt, Khôi thấy ngay bóng
chiếc thang tre đứng dựng ở mé tường. Có ai đã lấy xuống đặt trả vào chỗ
cũ.
Khôi nhỏm người dậy, nhưng Việt đã nắm vai bạn kéo ngược lại. Phía dưới,
có tiếng chân người đi. Khôi Việt nín thở nghe ngóng. Đầu thang chợt rung
động và thân thang chuyển răng rắc. Người đang leo thang hẳn phải to lớn
nặng nề.
Việt ép người nằm nghe và tính trước đến hoàn cảnh phải đối phó. Anh
nghĩ: mình không làm thiệt hại đến ai cả, chỉ nằm ngủ đây thôi, vậy có gì
đáng lo sợ? Bất quá nếu phải người chủ căn nhà hoang này tới đây, thì họ
cũng chỉ rầy mình sao không xin phép trước là cùng! Nhưng nhà bỏ hoang