Lan cướp lời :
- Đừng vội xét đoán về ảnh. Chưa bao giờ anh nói dối tôi điều gì, và hiện
chừ tui vẫn tin anh rất ngay thẳng.
- Nhưng rõ ràng chị thấy anh ấy trên ngách hang cùng với thầy Phong đó
thôi?
- Đúng thế! Tui cả quyết là đã thấy hai người. Song tui chắc vì một lẽ chi
đó mà anh không muốn nói cho tui hay. Vì thế chiều qua, cậu mợ tui bảo
tui về bên phố Hội, tui đã lánh mặt không về.
- Họ không muốn cho chị ở đây à?
- Cậu Chế Bảo muốn tui đi ngay từ chiều qua. Nhưng tui vờ sang trại bên
cạnh chơi mãi gần tối mới về nên cậu nổi giận đi tìm và la hét om sòm.
Đúng lúc ấy thì tui gặp hai cậu. Bây chừ tui quyết ở lại trên đảo tìm cách
khám phá bằng được những điều bí ẩn đang được che giấu.
- Như thế có nguy hiểm cho chị không, chị Lan?
- Cần chi! Tui muốn ở lại cho biết số phận của thầy Phong và cả anh Minh
của tui nữa.
Khôi Việt vừa ăn vừa lặng lẽ đưa mắt nhìn nhau. Cả hai đều có chung một
quyết định song chưa ai muốn nói trước ý kiến của mình. Nghe Lan kể
xong và hiểu rõ ý định táo bạo của nàng, Khôi Việt cảm thấy cần phải giúp
Lan, không thể để nàng liều lĩnh một mình được, nên cùng thốt :
- Chúng tôi sẽ ở lại giúp chị.
Lan cảm động chớp nhanh đôi mắt. Nàng vẫn chờ đợi câu nói ấy, nên thở ra
nhẹ nhõm :
- Nếu vậy chúng ta hãy bàn tính ngay cách hành động.
Dáng điệu và giọng nói đơn sơ nhưng đầy cả quyết của Lan làm Khôi Việt
khâm phục. Hai anh em liền kể lại truyện của mình, những điều tai nghe
mắt thấy cùng những nghi vấn chưa tìm ra manh mối.
Tuy sống ở trên đảo lâu năm, Lan chưa từng được nghe tiếng chuông kêu.
Lan chỉ nghe người ta đồn thổi, và coi câu truyện về phố Hội cổ xưa chìm
dưới đáy bể như một huyền thoại. Về việc thầy Phong mất tích, khỏi nói, cả
Lan lẫn Khôi Việt đều biết, duy nguyên nhân sự có mặt đột ngột của thầy
trên đảo Chàm thì chưa ai đoán được. Mảnh giấy của thầy viết mà Việt nhặt