TIẾNG CHUÔNG DƯỚI ĐÁY BIỂN - Trang 59

sương rêu phủ. Một chiếc thang sắt bám bên vách hải đăng, nhiều nấc đã rỉ
sét và điều làm Khôi Việt hơi lấy làm lạ là chân thang không đứng trên mặt
đất mà lại thõng sâu xuống biển, nên người ta có thể áp thuyền tới sát bên
thang mà không cần đặt chân lên bờ.
Giá vào lúc khác thì Khôi Việt đã ghé xuồng trèo lên coi chơi, nhưng vì còn
phải đón Lan nên hai anh em chỉ bàn tán, ước lượng bề cao của ngọn hải
đăng khi xuồng lướt tới. Cũng đúng lúc ấy Khôi Việt chợt nhận ra sự lạ.
Một bóng người vừa chợt hiện trên đỉnh hải đăng. Hắn mặc bộ y phục bó
chẽn bằng cao su như năm bóng người bí mật mà mới đây Việt đã thấy mất
hút vào vách đá. Bóng người trên ngọn hải đăng mải vào công việc của
hắn, nên không thấy xuồng của Khôi Việt men phía dưới. Hắn làm những
động tác đánh dấu hiệu, rồi bước xuống thang.
Khôi vội nép xuồng vào một mô đá thì thào :
- Coi kìa, Việt! Hắn xuống thẳng dưới biển!
Quả nhiên, điều đó không cần Khôi nói, Việt cũng thấy rõ. Hắn bước
xuống, quay lưng lại phía Khôi Việt và khi tới mặt sóng hắn vẫn tiếp tục
bước sâu xuống nữa.
Giọng Khôi lạc hẳn đi :
- Cậu có thấy không đó?
Việt đáp:
- Tớ không rõ cậu đã nhìn thấy gì, riêng tớ, thì thấy một người đang đi
xuống lòng biển! Kỳ cục thật! Hắn định trầm mình hay sao chứ!
- Có sao đâu... Cậu không thấy khi xuống nước hắn kéo cái mũ úp kín đầu
và được gắn liền với cổ áo à? Thứ áo đó là trang phục riêng của những
người thợ lặn...
Việt băn khoăn :
- Khôi này: cậu thử nghĩ xem tụi mình sức mấy mà đối phó được với những
người chuyên môn chui xuống lòng đất và lòng biển như thế hả!
Khôi trầm ngâm :
- Họ làm tớ nghĩ đến câu chuyện hoang đường liên quan tới Phố Hội cổ xưa
bị chìm ngập...
- Tớ cũng đã nghĩ như thế, nhưng không dám nói ra. Tụi mình trèo vào đón

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.