Nhưng ngay cả khi đã xuống khỏi xe, máu vẫn không ngừng chảy.
Khăn giấy đã ướt nhoét vì máu. Tôi phải lấy trong túi du lịch ra một chiếc
khăn mặt. Ấp nó lên mũi xong, Aki ngồi xuống chiếc sofa đặt ở sảnh chờ.
“Hay ta quay về?” Tôi bắt đầu lo sợ. “Bọn mình vẫn có thể hủy
chuyến bay mà.”
“Không, đưa mình đi đi,” Aki nói, giọng em không rõ.
“Không nên cố gắng quá, mình có thể đi lại vào dịp khác mà.”
“Nếu không đi bây giờ… thì chẳng còn dịp nào nữa đâu.”
Mặt Aki xám ngoét. Lòng tôi nặng trĩu nỗi bất an khi nghĩ đến việc
rất có thể bệnh tình sẽ xấu hơn nếu cứ để em lên máy bay trong trạng thái
này.
“Không được, bọn mình về thôi.”
“Mình xin đấy.”
Aki nắm lấy tay tôi. Bàn tay ấy bị phù và lấm tấm những vết ban
màu tím. Tôi nắm chặt tay em và để lại vệt ngón tay mình trên đó.
“Được rồi. Mình sẽ đi làm thủ tục lên máy bay, Aki ngồi chờ ở đây
nhé.”
“Cảm ơn Saku-chan.”
Tôi bước về phía quầy làm thủ tục của hãng hàng không. Tôi định
sẽ bỏ mặc tất cả và đi Úc cùng Aki. Giờ thì không có gì làm tôi sợ được
nữa. Tôi chẳng thể vẽ vời ra tương lai nào nữa. Chỉ có hiện tại là tiếp diễn
đến khôn cùng.
Ngay lúc ấy, tôi nghe thấy sau lưng mình một tiếng động. Tôi quay
lưng lại, Aki đang ngã gục dưới chân ghế sofa.
“Aki!”
Khi tôi chạy tới được chỗ em nằm, mọi người đã bu kín xung
quanh. Mũi và miệng của Aki đều nhuộm đỏ vì máu. Em không phản ứng
gì khi tôi cố gọi tên. Quá muộn rồi, tôi nghĩ. Quá muộn cho mọi việc. Cả
việc kết hôn với Aki lẫn việc sinh ra những đứa con của cả hai. Quá muộn
cho giấc mơ cuối cùng mà chỉ chút nữa thôi chúng tôi đã đạt được.
“Cứu bạn ấy với,” tôi thốt lên với những người đang vây quanh.
“Làm ơn hãy cứu lấy bạn ấy.”