“Đằng trước kia kìa.”
“Ông tới đó lần nào chưa?”
“Ừm.” Ông thật kiệm lời.
Rốt cuộc thì ở đây có bao nhiêu ngôi mộ? Sườn dốc thoai thoải gần
như bị bia mộ phủ kín. Mỗi mộ lại không nhất thiết chỉ chứa hài cốt của
một người. Nếu trung bình một ngôi mộ chôn cất tro xương của hai hay ba
người thì thực không thể ước đoán tại nghĩa trang này có bao nhiêu người
đang yên nghỉ. Tôi từng đến nghĩa trang nhiều lần vào ban ngày. Nhưng
vào lúc muộn thế này thì đây mới là lần đầu. Nghĩa trang về đêm khác hẳn
lúc ban ngày, có thể cảm nhận rõ ràng sự hiện diện của người đã khuất, rõ
như là hơi thở vậy. Ngước mắt lên, tôi thấy vài con dơi đang bay trên
những ngọn cây đại thụ che khuất cả vòm trời.
Đột nhiên, bầu trời hiện ra trước mắt, những ngôi sao dường như
đang ào ào đổ xuống chúng tôi. Tôi thôi ngước nhìn lên và đi tới phía sau
lưng ông nội.
“Ở đây ạ?”
“Ừ, ở đây.”
Trước mắt tôi hiện ra một ngôi mộ hoàn toàn bình thường. Đó là
một ngôi mộ khá lớn và có vẻ được xây từ khá lâu rồi.
“Giờ làm gì đây ạ?”
“Khấn trước đã.”
Tôi thấy thật quái gở nếu phải khấn nguyện khi đang đi trào trộm
mộ người ta, ông nội rút que hương trầm đã chuẩn bị sẵn ra để châm lửa,
rồi chắp hai tay lại với vẻ nghiêm trang và lặng im cầu nguyện. Không còn
cách nào khác, đứng sau lưng ông, tôi cũng chắp tay cầu nguyện. Tôi nghĩ
đó là cách bày tỏ sự hối lỗi với những người nằm dưới kia về việc đào trộm
mộ lần này.
“Giờ,” ông tôi nói, “dịch cái này sang một bên đã.”
Hai ông cháu nhấc bát hương bằng đó lên và chuyển nó sang bên
cạnh.
“Cháu chiếu đèn pin đi.”