TIẾNG HÁT NGƯỜI CÁ - Trang 103

“Chị ở đây cho đến khi em ngủ.” Em tôi nói yếu ớt. Tôi làm theo ý nó.

“Chị tắt điện nhé,” tôi nói.

❃ ❖ ❊

Cho em ngủ xong, quay lại phòng khách thì thấy thầy Kawano đến. Nhìn

đồng hồ đã 11 giờ kém. Giờ đón Mẽo-tsugu Azamui. Mẽo-tsugu Azamui
mới nói chuyện với bố hồi nãy vậy mà giờ đã ngủ, mặt như dán vào chiếc
mặt nạ chết của thời gian miên viễn. “Chào thầy Kawano ạ,” tôi nói. “Chào
Miki,” ngồi kế bên Mẽo-tsugu Azamui đã lăn đùng ra ngủ, thầy Kawano
đang nói chuyện với bố nhìn lên tôi nói “Cõng Mẽo-tsugu về thôi...” rồi
thầy đứng lên. Bố loay hoay tính giúp thầy Kawano vực Mẽo-tsugu
Azamui lên nhưng vì đã uống nhiều nên vừa đứng dậy đã bủn rủn sụm
xuống. Thầy Kawano vòng tay trái mà ngón áp út và ngón út không cong
được lên vai Mẽo-tsugu Azamui, không thèm để ý đến cái chân không
nhích ra trước được của ông ta, lê ra cửa. Thầy Kawano có sức vóc không
ngờ so với tuổi ngoài bảy mươi của thầy, nhưng điều làm tôi ngạc nhiên
hơn là Mẽotsugu Azamui lại có thể bị người già tha đi một cách nhẹ bẫng
như thế. Trông đau lòng. “Về nhé Miki,” thầy nói trong lúc tôi đang đè cửa
cho thầy ra dễ hơn.

“Thầy Kawano ạ,” tôi hỏi. “Khi bố con nói chuyện về con nai bị bố cán

chết thì chú Mẽo-tsugu hỏi xác chết đó có phải là bà Toshiko không. Chú
nói bà Toshiko muốn chết. Bố con say, nghĩ là chú dựng chuyện như mọi
khi nên không để ý. Bà Toshiko khỏe phải không thầy? Xác chết mà chú
Mẽo-tsugu nói có thật không thầy? Hôm qua nói chuyện với ông Hidaka thì
ai cũng bảo không thấy gì cả. Ở đâu mà có xác chết như vậy hở thầy?”

Chính bản thân Mẽo-tsugu Azamui còn giống xác chết hơn. Cần cổ gục

xuống cổ thầy Kawano. Thầy Kawano nhìn tôi. Có vẻ buồn. Tôi thấy nếp
nhăn hằn quanh lông mày và mắt thầy như lõm sâu xuống buổi tối hôm đó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.