TIẾNG HÁT NGƯỜI CÁ - Trang 136

“Củ cải cũng hầm đầy vị mực nên cũng như là đồ biển đó,” Setsuko giục

bà ăn.

Thế là bà Naoko đưa đũa gắp miếng củ cải cắt nhỏ vừa miệng, cho vào

cắn nhẹ.

“Ờ thật thế nhỉ, củ cải này có vị mực như cháu nói đấy. Cái này thì tôi ăn

được,” bà Naoko nói như ngạc nhiên.

“Ngon không?”

“Ừ, ngon lắm, cảm ơn cháu.”

Vừa nói bà Naoko vừa nở nụ cười với đôi mắt to lấp lánh như biển cả

quyện vào trời hoàng hôn. Trên khuôn mặt ấy, con bướm vỗ nhẹ đôi cánh
phớt hồng bắt đầu tung tăng nhảy múa trở lại.

❃ ❖ ❊

Setsuko thấy rõ bà Naoko yếu đi từ sau buổi bộc bạch ấy. Điều bà Naoko

nói có thật hay không cũng không sao. Chỉ quan trọng vì với bà Naoko đó
là sự thật. Nghĩ thế Setsuko như hiểu ra tất cả. Thổ lộ rằng xưa mình là
người cá và nay sắp thành lại người cá cũng có nghĩa bà Naoko đang gỡ
dần các mối dây kết nối bà với sự sống trên thế gian này.

Ở dưới biển hẳn không cần thở bằng phổi nữa. Cơ chừng cũng chẳng cần

đi bộ. Hai chân yếu đi, chắc vì đã đến ngày bà chia tay với đôi chân đã
nâng đỡ mình trong suốt thời gian đi đứng trên mặt đất này.

Trong khi bà Naoko đứng, tay vịn thanh ngang gắn trong phòng tắm,

Setsuko vừa rửa xoa đôi chân gầy yếu của bà vừa nghĩ toàn những điều như
thế.

Ở chỗ bàn tọa và xương cùng của bà có vết loét hoại thư. Cùng với thời

gian nó dần dần phình lên, loe ra như một thứ trái cây vỡ bởi sức ép từ
trong bản thân nó. Nhưng từ đó không phải tuôn ra nước quả ngọt ngào làm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.