TIẾNG HÁT NGƯỜI CÁ - Trang 138

“Trong nước quả thật dễ chịu ghê.”

“Thế à, hay quá,” Setsuko trả lời, dội nước như xoa vuốt khắp người bà.

Bà Naoko dường như yên tâm hoàn toàn phó mặc cơ thể cho Setsuko.

“Cảm ơn cháu,” bà Naoko ngước nhìn Setsuko nói, hai tay chắp giữa

vòm vú tí teo xệ chảy. Đôi mắt to của bà lim dim thích thú. Setsuko cũng
vui. Không cần nói gì. Chỉ biết người này đang cần mình. Chỉ bấy nhiêu là
đủ. Setsuko tự nhủ mình như thế.

Thân thể của bà Naoko quá mỏng manh trong bồn nước ấm. Xương đòn

này nọ nếu mà bấm nhầm dễ chừng bị gãy ngay. Đôi chân gầy guộc của bà
không còn sức nương nhau, đắm mình trong nước. Trông giống như hai
khúc cây bị gió mạnh trốc đi sau cơn lốc, trôi dạt vật vờ trên vịnh.

Để có tay vịn ở những nơi cần thiết trong nhà, thân chủ phải trả 10% chi

phí, còn lại xã sẽ trả nên nhà bà Naoko có gắn từ hành lang, phòng tắm đến
toalét. Quả thật không phải bà không ra đường, nhưng sau khi gắn tay vịn,
thỉnh thoảng bà mang xe đẩy dành cho người già vào nhà cố gắng tập đi
trong hành lang, một tay nắm tay vịn một tay đẩy xe dù chậm chạp.

Nhưng điều đó không có nghĩa là bà Naoko muốn cưỡng lại tuổi già

đang ăn mòn thân xác, mà có thể vì muốn đáp lại tấm lòng của Setsuko và
Asako Chị đã ân cần khuyến khích, giúp đỡ làm thủ tục gắn tay vịn cho bà.
Là vì từ sau khi thổ lộ với Setsuko nguồn gốc người cá của mình thì ngoài
lúc đi toa-lét bà hầu như không rời khỏi giường, không dùng cả tay vịn lẫn
xe đẩy nữa.

“Bà có đau chân không?” Ra khỏi phòng tắm, Setsuko lấy khăn lông to

choàng vào người bà vừa lau vừa hỏi.

“Không sao, mà đau chân là phải chứ. Cháu có nhớ không, nàng tiên cá

đã đánh đổi giọng hát hay để có được đôi chân, nhưng mỗi lần đi thì...”

“Đau chảy máu như giẫm lên kim hoặc dao nhọn... phải không?”

“Đúng rồi, đúng thế.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.