TIẾNG HÁT NGƯỜI CÁ - Trang 147

Đầu tiên, rõ ràng đây không phải là ý muốn của Tsuru Anh. Dĩ nhiên nếu là
trường hợp thân chủ ở trong tình trạng không thể phán đoán được thì người
nhà có thể thay mặt làm thủ tục, thế nhưng Tsuru Anh không có ai họ hàng
thân thích ở đây. Đối với những người già neo đơn sẽ có ủy viên tình
nguyện của xã giúp, nhưng chưa một lần nào ông ủy viên tình nguyện
Okumura đả động đến chuyện Tsuru Anh với Hội, với công ty tư nhân, cả
với xã nữa. Tsuru Anh không ra đường được, đó là điều đương nhiên. Vì
Tsuru Anh vốn sống ở ngoài, ở bãi biển mà. Nhưng vấn đề không phải là
việc nhỏ nhặt đó. Vấn đề lớn nhất là dù Tsuru Anh có làm đơn vào bảo
hiểm đi nữa thì rõ một điều chắc chắn nó sẽ không được chấp nhận, đã biết
thế tại sao còn đâm đầu làm đơn chứ.

“Các cô có điên không?” Bà Ichikawa chằm chằm nhìn hai người hỏi.

“Dĩ nhiên không,” hai người gật đầu quả quyết.

“Bà Naoko cũng nói nhờ các cô giúp,” Setsuko nói thêm.

“Nhưng mà... đi cũng không được gì đâu,” bà Ichikawa vẫn hoài nghi.

“Vậy để bọn em đi,” Asako Chị nói. “Thế nhé chị Ichikawa? Làm như

vậy cho bà Naoko vui lòng mà.”

“Bà Naoko à.... bà ấy cũng điên lắm. Dạo này nghe nói bà ấy bảo mình

là người cá. Rồi sắp về biển gì đó,” Ichikawa nói xong cười hăng hắc.
“Nghe nói bà này hồi xưa cũng đủ thứ chuyện.” Setsuko mặt đanh lại.

“Sao chủ nhiệm biết?” Setsuko như không nhịn được, bật ra lời. Giọng

cô hơi run.

“Ờ, khi cô Imai đến nhà bà Naoko làm có nghe bà ấy nói thế,” Ichikawa

trả lời dửng dưng.

Setsuko đau lòng cúi đầu. Chẳng biết nói sao. Thì ra thổ lộ ấy không

phải chỉ riêng với mình. Nghĩ thế mà buồn. Thấy vậy Asako Chị cao giọng:

“Thôi, nếu chủ nhiệm không muốn đi thì để hai chúng em đi, thế nhé?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.