TIẾNG HÁT NGƯỜI CÁ - Trang 194

khoảng nửa tiếng. Nghe tiếng xe rè rè nặng như sắp đứt thở, nhìn ra ngoài
cửa sổ thì thấy chiếc xe Mercedes to đỏ đậu trên đường. Bà chạy chiếc xe
cũ mèm này hơn 20 năm, bảo là đỏ nhưng chẳng phải là màu đỏ làm tỉnh
mắt mà là màu đỏ sạm làm buồn ngủ.

“Xe ngựa của tôi đó,” Inês cười.

Trên chiếc xe ngựa đó bà chất đống đồ ăn, đồ sinh hoạt vừa đi mua về

bưng lên cho ông cụ ở tầng ba, và tôi giúp bà. Tôi nói chuyện với bà trong
khi tay bà xoành xoạch chuẩn bị nấu bữa ăn trưa. Rồi tôi được mời ăn cùng
luôn. Sau bữa ăn vui vẻ, bà dựng bàn ủi lên bảo: “Massa, mang quần áo ra
đây.”

Cũng chẳng có quần áo gì đáng ủi cả, nhưng có gì tóm đó cả áo thun

quần jean. Lại đứng nói chuyện với Inês đang tay không ngừng xoành
xoạch ủi.

Pháp là nước có nhiều di dân. Sau Đệ nhị thế chiến kinh tế phát triển

mạnh, đây là thời kỳ được gọi là “30 năm vinh quang”, lúc này những nước
gần đó như Bắc Phi, đặc biệt dân lao động từ Algeria đến rất nhiều. Sau
thập niên 1960 thì di dân đến từ bán đảo Iberia gia tăng, cho đến đầu thập
niên 1980 thì người Bồ Đào Nha cùng với người Tây Ban Nha là số người
ngoại quốc đông nhất ở Pháp.

Inês sinh ra ở vùng quê Bồ Đào Nha, lấy chồng lúc mười mấy tuổi trong

lúc gia đình phản đối kịch liệt. Chồng theo làn sóng đi lao động ở Pháp, để
vợ có bầu ở lại, mãi một hôm mới nhận liên lạc, Inês vui mừng bồng con
nhỏ lên tàu hỏa đi Pháp... Đến nơi gia đình được đoàn tụ, ai ngờ cuộc sống
đầy vất vả lại đợi ở đó... Đó là điều bà mẹ trẻ bồng con nhỏ trong lòng đầy
hy vọng dù tưởng tượng cũng không nghĩ ra.

❃ ❖ ❊

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.