TIẾNG HÁT NGƯỜI CÁ - Trang 7

Bố từ lúc được lệnh chuyển công tác thì vui vẻ ra mặt. Trong đầu bố rộn

rã kế hoạch mua xe mới. Quả thực, các đồng nghiệp của bố khi bị phân
công đến vùng khỉ ho cò gáy, hầu như ai cũng có thói quen dùng tiền phụ
cấp vùng hẻo lánh để mua xe mới. Như chú Yamamoto – người bố về thay
ở Vũng, có cái xe Nissan Cima.

“Kìa, thằng Yamamoto có cả thiết bị dẫn đường!” bố tròn mắt lên nói.

“Cái nơi chỉ có một con đường thẳng tắp thôi thì cần gì dẫn đường. Đến
đèn xanh đèn đỏ còn chẳng có một cái nữa là.”

❃ ❖ ❊

“Công việc nhàn lắm, không có gì lo cả,” chú Yamamoto nói với bố. Một

ngày trước khi chúng tôi dọn đi, đồ đạc bừa bãi đến nỗi chú không biết đặt
chân vào đâu.

“Tuyệt nhiên không có vụ trọng án nào. Ăn trộm càng không. À, có vụ la

rầy một học sinh trung học ăn cắp mực khô. Ra ngoài hay đi ngủ người ta
cũng mở toang cả cửa ra vào lẫn cửa sổ. Có lần nhà hàng xóm đi vắng, để
điện suốt, tớ phải vào tắt giùm họ. Cảnh sát mà bị bắt xâm nhập nhà dân bất
hợp pháp thì hết nói luôn. Tóm lại là chỗ nhàn hạ cậu à,” chú Yamamoto
vừa cười vừa gỡ mẩu băng vụn dính vào sau chiếc tất.

“Nhưng mà ở một vùng nhỏ hẹp, giáp mặt nhau suốt cả ngày, thân quá

với người địa phương cũng là điều hơi mệt. Rồi thế nào cũng có ‘người nổi
tiếng’ của vùng đó đến chỗ cậu uống rượu mỗi ngày cho mà xem.”

Hoàn toàn đúng như chú Yamamoto dự đoán. Hôm nào từ câu lạc bộ

trường về, tôi cũng thấy Mẽo-tsugu Azamui đến nhà ngồi đối diện uống
rượu với bố trong phòng khách.

Mẽo-tsugu Azamui ngồi xếp bằng uống rượu, còng cái lưng gầy xuống

gần như là nếm bàn ăn chứ không phải nếm ly rượu. Đôi khi như chợt nhớ
ra điều gì đó, ông ngước mắt nhìn bố với cặp mắt vàng đục. Đứa em trai

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.