TIẾNG HÚ BAN ĐÊM - Trang 168

tâm trí vào một công việc: Lông mày nhíu lại, đôi mắt trong sáng lạnh lùng
nhìn ngọn lửa mà hơi thở của ông làm cho run run.
Ông khẽ nói :
- Ai giết tên Khách kia? Trong hang còn có người nào không? Có vật gì
không? Yêu quái ư? Sao Nùng Khai lại chết?
Mấy câu đó nói nhanh, nhưng chẳng bảo ai, như lời tự vấn; và người con
trai Thổ cũng không biết đáp thế nào được nên ngậm tăm.
Ông quay lại nhìn hắn và hỏi to lên :
- Thế trong mình Nùng Khai không thấy có vết tích gì chứ? Mày có thấy
dấu máu nào không?
Người Thổ Kao Lâm ngẫm nghĩ một hồi :
- Không thấy gì cả... Hay là không thấy vết thương nào nặng đến nỗi làm
chết được người.
- Nhưng không có một tí dấu vết gì sao?
- À có! Mà nhỏ lắm: chỉ lấm tấm rớm máu như chỗ da kỳ mạnh hay bị
xước mà thôi...
- Thế à? Ở chân phải không? Nó hẳn bị cái gì quấn chặt ở chân...
- Không! Ở tay, ở hai bàn tay, nhiều nhất là ở các ngón.
Ông Châu lẩm bẩm :
- Thế thì quái lạ, quái lạ lắm!
Ông vừa nói vừa nhìn mảnh giấy vuông mà ông lật hết mặt nọ đến mặt kia.
- Vết máu trên tờ giấy này (lời người trai Thổ) là ở tay Nùng Khai dính ra
đấy. Nó nắm chặt quá, tôi gỡ mãi mới lấy ra được.
Ông Châu tưởng chừng như không để ý đến câu vừa rồi, chỉ hỏi :
- Thế còn bản địa đồ kia?
- Bản địa đồ kia Nùng Khai giắt trong mình nó, tôi không dám lấy. Bản địa
đồ ấy chỉ vẽ lỗi đi Văn Dú chứ không vẽ đường lối trong hang.
Ông Châu gật gù :
- Ừ, được rồi, tao hiểu rồi. Bây giờ mày hãy lui xuống nhà nghỉ đi. Rồi ở
đây với tao, tao sẽ liệu. Chúng nó có hỏi thì không được kể điều gì về hang
Văn Dú hết, nói rằng quan Châu bắt phải im.
- Mà quan Châu có bảo thầy mo...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.