TIẾNG HÚ BAN ĐÊM - Trang 198

- Đây là cái oai quyền của “Thần giữ của” đây, cái linh thiêng của Văn Dú
cũng cả đây, thực là ghê gớm mà khôn khéo. Bao nhiêu tai họa, bao nhiêu
nhân mạng, bao nhiêu điều khiếp sợ của người ta trong mấy trăm năm trời
đều do những vật vô tri vô giác này gây nên. Nhưng chẳng qua chỉ là cái kỳ
mưu của viên quan Tầu nhà Minh, chứ không có thần thánh gì hết. Chung
quanh tảng đá này, có một sức mạnh giết người mau chóng hơn cả thần
thánh nữa; đó là nhựa của một thứ cây độc tên là May Nôm, thứ cây mà
bọn Mán đi săn với quân giặc ở những núi hiểm gọi là Công đia đèng.
Nhựa cây này, ngâm tên thì tên hoa độc: bắn, không cứ phải chỗ hiểm, chỉ
cần làm trầy da rướm máu cũng đủ làm cho kẻ bị thương chết không thể
cứu được. Nhưng nếu chế luyện theo phép của một vài giống rợ bên Trung
Quốc thì giống bôi thuốc độc vào móng tay để cào cấu kẻ thù thì nhựa cây
đó trở nên rất mạnh và giết người một cách ghê gớm mau chóng hơn. Viên
quan Tầu kia hẳn biết cách chế luyện nó.
Rồi ông Châu gắp đưa cho mấy người bộ hạ xem những mảng cát bám trên
tảng đá cuội. Ông bảo rằng đó là một thứ cát làm bằng những mảnh sứ hoặc
thủy tinh băm nhỏ, luyện keo lại với thứ thuốc độc mà ông nói. Thứ keo
riêng ấy, đem trát lên các hòn đá xây lấp cửa hang, là thành một thứ quân
canh gác chắn chắn không gì bằng. Cho nên những kẻ đi tìm vàng trước
ông Châu, như bọn con cháu họ Hoàng, bọn Cướp Khách với tên Nùng
khai, đều vì phạm đến vật nguy hiểm kia, bị thứ cát sắc cạnh phủ trên đá
đâm vào da mà bỏ mạng.
Ông Châu tuy đem cái bí mật của hang thần mà giải nghĩa cho những người
bộ hạ trung hậu đã theo ông đi lấy của khi xưa được biết, nhưng ông vẫn để
cho dân trong Châu tin là ông có oai át được cả thần quyền. Văn Dú mất
thiêng là vì ông. Dân ông rất lấy làm cảm cái ơn trừ tai phá hoại ấy.
Từ đó, dần dần họ đã dám khai khẩn và cày cấy ở gần quả núi đá. Lại có
lần người ta rủ nhau vào tận hang xem.
Núi Văn Dú trông vẫn ngất ngưởng cao lớn nhưng người ta chỉ coi là một
ngọn núi cao lớn thường. Đến nỗi cái tên đã làm khiếp đảm mấy châu
huyện ngót ba trăm năm trời, họ cũng quên dần đi.
Bây giờ thì không mấy ai biết đến nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.