Thế Lữ
Tiếng Hú Ban Đêm
Đêm trăng
ường quanh co ở giữa hai bên rừng núi phần nhiều là hẹp
và xấu lắm; chúng tôi phải cho ngựa dàn hàng một tiến
lên.
Ở Pakha, chỗ nghỉ sau cùng tới đây, từ mười hai giờ trưa
đến bây giờ gần sáu giờ chiều, mà chỉ đi được chừng ba
mươi cây số. Hồi ấy vào trung tuần tháng 2. Trời về tiết
xuân, nhưng gặp được lúc ấy cùng ấm áp dễ chịu.
Chúng tôi dừng ngựa lại trước một cái nhà lều rộng lớn, làm trên một
khoảng đất san phẳng, lấn vào khu rừng phía tay trái độ bốn năm sào. Lều
dựng theo lối ta, mái lợp tranh, ba phía vách bằng phên nứa hãy còn xanh
tươi; cửa cũng bằng phên, nhưng đan chưa xong, còn đặt dưới đất. Chỗ này
dựng lên để cho những người đi xa nghỉ chân và nhân thể cho bọn người
Thổ săn bắn ở vùng này làm nơi tạm trú. Cái lều cao rộng hơn nhà ta ở
nhiều lắm, nhưng trống hơn, không có bầy biện gì. Ở mặt đất giữa lều, chỉ
thấy một đống củi gỗ dấm, một tia khói đưa lên thong thả, với năm ba chiếc
ghế thấp vứt bỏ chung quanh. Áp theo cả chiều dài bức vách trong cùng và
bức vách phía trái, còn có một thứ tầng cũng đan bằng nứa, rộng ngót một
thước tây, cao lên tới ngực, buộc vào những cột chống là mấy khúc cây nhỏ
mới đẵn về. Thấy có hai người Thổ đang thõng chân nằm ngủ ở trên, tôi
đoán đó là một thứ chõng hay một thứ giường phên mới ứng chế.
Gởi người buộc ngựa rồi, chúng tôi vào lều giở bánh tây, cơm nắm, lạp
sường và giò chả ra ăn với nhau. Trong lều không có đèn, chúng tôi ngồi
quây lấy đống củi bấy giờ đã thổi cháy to lên cho sáng. Những chuyện Mán
Thổ núi rừng tất nhiên được dịp đem ra nói. Người thì khoe những cảnh lạ,
những điều kỳ quái ghê sợ mà mình đã trải qua; người thì thuật những phen
thập tử nhất sinh ở chốn ma thiếng nước độc; nhưng đậm đà nhất là chuyện