- Ồ kìa... - Singo thốt lên và giọng ông nghẹn lại.
- Ba ơi! - Kikuco phấn chấn kêu lên. - Con muốn gặp ba quá đi mất!
Hay con đến chỗ ba nhé!
- Bây giờ ấy ư? Mà con có thể ra khỏi nhà được chưa đã?
- Được ạ, được ạ. Càng gặp ba sớm chừng nào, con càng thấy dễ trở về
Kamukara chừng nấy.
- Vậy ư? Thế thì ta chờ con đến nhé.
Trong ống nghe âm nhạc lại vang lên.
- Alô? - Singo gọi to. Ông sợ là Kikuco dập máy. - Bản nhạc gì mà mê
ly quá!
- Ôi sao mà con đoảng quá thế không biết... quên cả tắt máy. Đó là vở
balê "Vũ điệu các thiên thần" của Chopin đấy ạ.
- Con tính đến chỗ ba liền bây giờ hả?
- Vâng, có điều là đến hãng thì hơi bất tiện, để con nghĩ xem...
Cô đã đề nghị gặp gỡ ở công viên Sinjuku. Điều này làm Singo hơi bối
rối và ông đành phải cười mà chấp nhận. Riêng Kikuco thì có vẻ đang phấn
khích vì ý tưởng của mình.
- Cỏ cây sẽ làm cho ba tỉnh người ra đấy, con tin chắc như thế.
- Ba biết chỗ đó mà. Ba đã đến dự cuộc triển lãm chó ở đấy.
- Ồ thế thì tuyệt. Chỉ có điều là giờ đây ba cứ nghĩ rằng, thay vì chó ba
lại thấy con. - Kikuco cười nói và trong ống nghe lại vang lên bản nhạc "Vũ
điệu các thiên thần".