dâu mình đi dạo. Tuy vậy, ông vẫn không tìm được sự yên tĩnh trong tâm
hồn mình.
Khi nghe Kikuco đề nghị gặp nhau ở công viên, ông chẳng nghĩ ngợi
nhiều. Song giờ đây, đối với ông, ý tưởng ấy có vẻ bất bình thường. Một
cây cao đã thu hút sự chú ý của Singo. Nhìn lên ngọn của nó, ông có một
cảm giác là sức mạnh bất tận của thiên nhiên cũng truyền cả sang ông và
khoảnh xanh mênh mông kia bao bọc lấy ông, hòa tan sự nhỏ nhoi buồn tẻ
của ông và cả của Kikuco. "Con bé đã rất có lý khi bảo rằng ở đây ta sẽ
được hồi sinh". Ông thầm nghĩ.
Khi lại gần cái cây, Singo mới thấy đó là ba cây nhập làm một. Trên tấm
bảng chỉ dẫn ở đây viết rằng hoa của loại này nở giống như hoa tuylip, và
vì thế người ta còn gọi nó là "cây tuylip".
- Ở công viên này, đã có thời người ta tổ chức lễ đón các tướng lĩnh
thắng trận trong chiến tranh Nga - Nhật trở về! Lúc ấy ta chưa đến hai
mươi tuổi và đang còn ở dưới quê kia. - Singo nói.
Ông chọn một chiếc ghế dài ở giữa những cây cao mọc quanh một
luống hoa. Trước khi ngồi xuống đó Kikuco bảo:
- Mai con sẽ trở về, xin ba nói với mẹ đừng mắng con!
- Con có cần thổ lộ với ta chuyện gì không?
- Chỉ với ba thôi nhé? Có nhiều cái lắm, nhưng...
4
Sáng hôm sau, Singo thức giấc với một niềm hy vọng mừng vui, nhưng
ông vẫn đi làm mà không đợi Kikuco trở về.
- Con bé nhờ tôi xin bà đừng mắng nó đấy. - ông bảo bà Yasuco.