nói hả? Nực cười quá? Chúng ta thề cùng chết với nhau vậy mà ngay cả
chuyện như thế anh cũng không chịu nói...
Sau đó cô đòi phải xác định lại tác dụng của liều thuốc rồi mới tự tử
"Chuyện khôi hài biết chừng nào!" thiếu chút nữa thì Singo đã buột miệng
như vậy.
Giờ đây Singo bỗng nhớ câu chuyện đó, khi đang đóng cửa lại. Ông đi
nằm và quyết định không đánh thức vợ dậy để kể cho bà nghe về nỗi khiếp
sợ do tiếng rền của núi xâm chiếm lòng ông.
Hai cha con Singo cùng làm việc trong một hãng. Ngoài công việc
chuyên môn, anh con trai còn phải đảm nhiệm thêm vai trò "nhắc nhở" cho
cha mình.
Ở nhà thì hai người phụ nữ - bà Yasuco và Kikuco, vợ của Suychi - thực
hiện nhiệm vụ đó. Như vậy là ba người trong gia đình phải lo lấp những
chỗ trống trong trí nhớ của người còn lại.
Một hôm, vào cuối giờ làm việc, Suychi vào phòng giấy của cha, nhặt
đại một cuốn sách từ trên giá và lật qua loa.
- Xem này! - Anh kêu lên và lại bên bàn cô thư ký của Singo để cho cô
xem một đoạn viết gì đó.
- Cái gì vậy? - Singo hỏi và mỉm cười.
- Chuyện Paris ạ. Đây là hồi ký về một chuyến du hành sang Tây Âu.
Singo thừa hiểu Suychi không quan tâm đến trang sách. Anh ta chỉ tìm
cớ để hẹn hò với cô thư ký.
Trên đường về nhà Singo mới sực nhớ lẽ ra ông phải về cùng với
Suychi. Xe buýt đông nghẹt và Singo quyết định đi bộ. Người chủ hiệu mời