TIẾNG RỀN CỦA NÚI - Trang 87

- Con không để ý.

- Vậy là con không để ý hả... Dễ đã bốn mươi năm trôi qua rồi! Hồi ấy

ông cụ đã trồng những cây cảnh đó, ông ngoại con. Mà mẹ con thì cũng hơi
vụng một chút nên ông cụ toàn phải bảo bác con giúp. Bác con thì thật là
đẹp! Con sẽ không tin mẹ và bác là hai chị em nữa cơ. Ngay giờ đây ta vẫn
còn thấy rõ bác ấy mặc khuông đen và mái tóc xõa xuống trán, như đang ở
trước mắt vậy... Sáng sáng bác ấy dậy từ lúc trời còn chưa tỏ để dọn tuyết
trên các chậu hoa. Ở Sinano trời rất lạnh và miệng bác thở ra hơi trắng...
Thứ hơi trắng từng phảng phất mùi hương tươi mát của trinh nữ.

Fusaco thuộc một thế hệ khác, những mẩu chuyện của ông bố không

làm chị thấy xao xuyến và Singo đắm chìm vào trong những kỷ niệm của
riêng mình.

- Cây sơn trà vừa rồi dễ đến ba mươi tuổi. - Singo lẩm bẩm.

Quả tình ông thấy cây hoa đã lâu năm. Phải cần bao nhiêu thời gian để

cho một cây cảnh tí xíu có được một vòm lá trông mạnh mẽ và hùng vĩ đến
như vậy?

3

Khi ba ông con đến gần ngôi chùa, đoàn rước lễ của các chú tiểu đã diễu

trên con đường lát đá phiến, hai bên trồng cây, phía trước pho tượng Phật
lớn. Các chú bé hẳn đã đi được một đoạn đường dài, một số chú hoàn toàn
kiệt sức.

Fusaco bế con lên tay để nó xem cho rõ. Cô bé Satoco nhìn chằm chặp

như bị thôi miên vào các tấm áo thụng nhiều màu rực rỡ của các chú tiểu
trong đám rước.

Singo từng nghe nói ở chùa này có một tảng đá, trên đó có khắc bài thơ

của nữ sĩ Akico Yosano. Mấy ông còn rời khỏi đám rước để đi tìm tảng đá.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.