TIẾNG SẤM DƯƠNG CHÂU - Trang 85

Lúc ấy đêm đã về khuya, trăng sáng vằng vặc. Nhảy qua mấy dãy tường
dày, Diện Hổ tiến vào bên trong tư thất của Hàn Thủ Bá. Bốn bề vắng vẻ,
quang cảnh cô tịch âm thầm. Phi thân lên một nóc nhà, Diện Hổ giở ngói,
luồn vào trong chuyền xuống gian phòng rộng leo lét chong một ngọn đèn
hồng lạp.
Đang còn ngơ ngác, bỗng nghe tiếng nói :
- Có nước và bánh sẵn rồi, tiền trên đầu tủ ở góc gian phòng. Lấy đi và để
cho ta yên giấc.
Diện Hổ nhìn lên kinh ngạc thấy trên chiếc bàn con có một chén trà tỏa
khói cùng với một đĩa bánh ngọt.
Tiếng nói từ trong vọng ra :
- Ta không quen với những sự tiếp đãi dềnh dàng vô ích. Nhưng ta đã rõ
ngươi tìm đến ta với mục đích gì. Nếu lỡ độ đường thì hãy cầm lấy mà đi,
ngày sau không cần trả lại làm gì cho thêm phiền phức đôi bên.
Tiêu Diện Hổ đáp :
- Cám ơn tấm lòng hào hiệp của ngươi, thật là chẳng hổ chút nào với cái
danh hiệu cao quí mà xưa nay người đời đã tặng cho ngươi. Nhưng xin lỗi
ngươi, ta tìm đến đây không phải là để rửa hận, cũng không phải để ăn nhờ,
mà chỉ vì nỗi khổ của lòng người mà đến. Nếu không buồn ngủ quá nhiều
thì xin gặp mặt cùng nhau nói chuyện.
Giây lát, một người to lớn, vẻ mặt phương phi, đi ra. Diện Hổ nhìn thấy
dung mạo người ấy rất giống Tiểu Thanh và ở bên vành môi cũng có một
nốt ruồi son rất đỏ. Hàn Thú Bá hỏi :
- Cớ sao không đến ban ngày ?
Diện Hổ đáp :
- Có đến ban đêm mới rõ hết bản lĩnh của tôn huynh.
Thủ Bá nói :
- Bản lĩnh của ta không phải chỉ là nghe được chân người ngoài xa. Nếu
muốn biết thêm cho rõ, thì xin cùng nhau thử sức ngoài vườn.
Diện Hổ cười đáp :
- Được lắm, nhưng tiếc rằng ban nãy tôi đã nói với tôn huynh là vì nỗi khổ
của tôn huynh mà đến. Nay lại cùng nhau thử sức thì chỉ ngại rằng càng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.