TIẾNG SẤM DƯƠNG CHÂU - Trang 97

Bỗng qua mí mắt hé mở chập chờn, Diện Hổ nom thấy những điểm sáng
nhỏ li ti run rẩy trước mắt. Định thần nhìn kỹ Diện Hổ trông thấy rõ một
người già cả lom khom đi đến, trên tay cầm một nắm hương. Người ấy đến
gần và đó là một bà già tiều tụy. Diện Hổ nằm yên, không nói năng gì, chờ
xem động tĩnh ra sao.
Người đàn bà tiến đến bên cạnh, thành khẩn quì xuống và cắm nén hương
cháy sáng trên đầu Diện Hổ. Khi những tiếng khấn vái bắt đầu cất lên lâm
râm thì Diện Hổ cố gắng chỗi dậy. Người đàn bà hốt hoảng tưởng gần té
ngã ra sau. Diện Hổ nói :
- Thưa cụ, tôi vẫn chưa chết, xin đừng sợ hãi !
Bà cụ tỉnh lại, nói như kêu lên :
- Trời ơi ! Ông còn sống được hay sao ?
Diện Hổ bèn hỏi :
- Đây là nơi nào ?
Bà cụ đáp :
- Đây là khu đất hoang dùng làm nghĩa địa để chôn những người bị An
Dương Hầu hãm hại. Quân lính tưởng ông chết rồi nên bỏ xác ra đây, ngày
mai mới tính đến việc chôn cất.
- Thế cụ là ai ?
Bà cụ ngồi im, không nói. Giây lâu cụ mới quay nhìn ra sau có vẻ sợ hãi rồi
khẽ trả lời :
- Tôi là một người nô tỳ của An tướng công. Tôi bị bán vào nhà nầy từ nhỏ,
suốt đời hầu hạ ở đây. Bây giờ già nua, vô dụng, An tướng công đuổi ra
canh chừng xác chết chưa chôn nơi hoang địa nầy.
- Cụ có con cái gì không ?
Bà cụ lại ngồi im không nói. Lâu lắm cụ mới đáp lại bằng một giọng mơ hồ
:
- Có một đứa con, đã trên vài mươi năm rồi, khi tôi về mạn Dương Châu
trốn loạn kinh thành. Nó ở lại với chồng tôi sinh trưởng vùng đó. Chúng tôi
nghèo khổ không thể gần nhau trọn kiếp.
- Thưa cụ, ở đây có ngã nào thoát ra ngoài được không ?
Bà cụ trợn mắt nhìn Diện Hổ rồi nói :

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.