TIẾNG THÉT CÂM LẶNG - Trang 181

38

“Có thanh bạc hà nào không, Bryant?” Kim hỏi. Cô đã dùng hết ba tờ giấy
ướt để lau mặt, cổ và tay nhưng không biết có phải do ám ảnh tâm lí hay
không mà mùi bia và hành tây vẫn còn phảng phất không chịu hết.

Anh thò tay vào ngăn bên phía cửa người lái và đưa cho cô một gói mới.

Cô lấy một chiếc và thả vào miệng.

Mùi bạc hà xộc thẳng xuống đến tận phổi cô.
“Chúa ơi, anh có cần giấy phép cho những cái này không?” Cô hỏi khi

mắt phải của cô đã chảy nước mắt.

“Sẽ xem xét đổi loại, thưa sếp.”
Cô hít một hơi vị ngọt và nhìn ra ngoài cửa kính khi họ đến trung tâm thị

trấn Bromsgrove. Bryant rẽ phải đi qua một trại tế bần cũ đã hoạt động cho
đến năm 1948.

Mặc dù chỉ cách Stourbridge có mười dặm, nơi này giống như bước vào

một thế giới khác.

Vùng này được ghi lại lần đầu vào đầu thế kỉ 19 như là Bremesgraf và đã

phát triển nghề nông và làm móng. Đảng Bảo thủ vững chắc, người giàu và
dân nông thôn chủ yếu là người gốc Anh da trắng, với bốn phần trăm dân
tộc thiểu số.

“Anh đùa đấy à?” Kim hỏi khi họ rời Littleheath Lane. Những ngôi nhà

dọc mạch đường này của Lickey End được rao bán với giá khởi điểm là bảy
con số. Những hàng rào và đường xe vào dài che khuất những ngôi nhà
khỏi tầm nhìn. Được biết đến như là “vành đai ngân hàng”, chỗ này rất tiện
để chuyên gia của các công ty đi lên cao tốc M5 và M40. Không phải là
môi trường sống tự nhiên của một nghị sĩ địa phương.

Chiếc xe dừng lại tại một khu vườn có tường bao được ngăn cách bởi

một cánh cổng sắt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.