TIẾNG THÉT CÂM LẶNG - Trang 132

Kim cảm nhận được sự vô hồn của nơi này. Cô không thích nhà thờ cho

lắm, nhưng ít nhất chúng mang lại sự cân bằng. Có những đám cưới, lễ rửa
tội, lễ kỷ niệm một sự khởi đầu, để cân bằng với mất mát. Còn nơi này, chỉ
toàn chết chóc.

“Tôi giúp gì được không?” Một giọng nói vang lên mà không thấy người

đâu.

Cô và Bryant nhìn nhau.
“Chúa,” Bryant thì thầm.
“Không hẳn,” một nhân vật xuất hiện từ phía sau bục lên tiếng.
Mặc dù không béo, chiếc áo choàng mục sư màu đen đã không tôn lên

người đàn ông mặc nó. Khuôn mặt ông ta không tròn như hình dáng cơ thể.
Mái tóc muối tiêu của ông ta dày ở hai bên nhưng lại lơ thơ ở một vòng
cung rộng trên đỉnh đầu của mình như một con đường mòn ngang qua cánh
đồng. Kim đoán ông ta gần cuối độ tuổi ngũ tuần.

“Nếu Chúa vắng mặt, tôi có thể thay Ngài giúp gì không?”
Giọng nói trầm thấp và mang nhịp điệu nhẹ nhàng. Mẹ nuôi thứ năm của

Kim cũng sở hữu một giọng nói qua điện thoại không giống với cách bà ấy
nói chuyện bình thường. Kim tự hỏi không biết có phải vị mục sư có riêng
một chất giọng đặc biệt dùng cho công việc giao dịch.

“Chúng tôi đang tìm lễ tang của Mary Andrews,” Bryant nói.
“Các vị là người thân à?”
Bryant xuất trình thẻ ngành.
“Nếu thế thì mọi người đến muộn rồi.”
“Khỉ thật. Có cách nào ngừng quá trình này lại không?”
Mục sư nhìn đồng hồ. “Bà ấy đã nằm trong nhiệt độ 1100 được một tiếng

rồi. Tôi nghĩ chẳng còn lại gì mấy đâu.”

“Tiêu rồi… Xin lỗi, thưa Cha.”
“Tôi là mục sư, không phải linh mục, nhưng tôi thông qua lời xin lỗi của

anh.”

“Cảm ơn người đã giúp,” Bryant cho biết, thúc Kim về phía cửa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.