TIẾNG THÉT CÂM LẶNG - Trang 171

Ở góc tay phải là một tờ báo và một nửa panh bia.
Bryant tiến đến quầy bar và nói chuyện với một người phụ nữ ở đầu tuổi

ngũ tuần đang lau khô ly cốc bằng một chiếc khăn lau nhìn không được
sạch sẽ cho lắm.

“Arthur Connop?” Anh hỏi.
Cô ta gật đầu về phía cửa. “Đang khó chịu đấy.”
Đúng lúc đó cánh cửa mở ra và một người đàn ông cao không quá 1,5

mét bước vào, chỉnh lại thắt lưng.

“Maureen, bánh pho mát,” ông ta nói, đi qua họ.
Maureen thò tay xuống bên dưới một cái nắp nhựa đã trầy xước, kiểm tra

một gói đồ và sau đó đặt nó lên quầy bar.

“Hai bảng.”
“Và một panh bia,” ông ta liếc về phía họ. “Cảnh sát tự gọi của họ.”
Maureen lôi panh bia ra và đặt nó trên quầy bar. Arthur đếm tiền lẻ và

đặt tiền lên tấm lót bia.

“Chúng tôi không gọi gì đâu, cảm ơn,” Bryant nói, và Kim đã thực sự

biết ơn vì điều đó.

Arthur lách giữa chiếc bàn và gờ quầy bar rồi ngồi xuống.
“Các người muốn gì?” Ông ta hỏi khi cả hai người họ đều đã ngồi lên

ghế ở bên cạnh bàn.

“Ông Connop, ông đã đợi chúng tôi à?”
Ông ta trợn tròn mắt thiếu kiên nhẫn. “Tôi có ngu đâu. Các người đã đào

xới nơi tôi từng làm việc. Những người tôi làm cùng đã bị gõ cửa nên sẽ
chả mấy chốc đến lượt tôi bị các người tìm tới.”

Ông ta bóc lớp giấy bọc quanh miếng bánh. Có vẻ như đây là loại đồ ăn

duy nhất nơi này phục vụ. Mùi hôi của hành tây xộc vào mũi Kim ngay lập
tức. Một miếng pho mát nhỏ rơi xuống bàn. Arthur liếm ngón tay trỏ của
mình, chạm vào bàn để lấy pho mát, sau đó ăn phần bánh dính trên ngón
tay mình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.