TIẾNG THÉT CÂM LẶNG - Trang 267

Kim gật đầu và đi đến chân cầu thang. Thang máy trong các toà nhà này

nổi tiếng bị lỗi và nếu họ bị kẹt lửng lơ giữa các tầng thì không chắc có ai
đến giúp.

Kiệt sức hay bị bỏ mặc cho đến chết? Đó là một lựa chọn dễ dàng.
Lên tới tầng 3, Bryant đã đếm được bảy ống tiêm, ba chai bia vỡ và hai

bao cao su đã qua sử dụng.

“Giờ thì ai nói lãng mạn không còn chứ?” Anh hỏi khi họ bước lên hành

lang tầng 7. “Đằng kia,” Bryant nói, chỉ tay tới căn hộ 28C.

Hình một nắm tay chình ình chính giữa cánh cửa. Một cô bé Kim đoán

khoảng 3 hoặc 4 tuổi mở cửa ra. Cô bé không cười, cũng không nói, đang
hút nước ép quả đựng trong một bình sữa em bé.

“Rhianna, tránh xa cái cửa ra ngay,” một giọng nữ hét lên.
Bryant bước tới, nhấc cô bé sang một bên. Kim bước theo sau và đóng

cửa lại.

“Xin lỗi,” Bryant nói khi họ đã đứng trong lối vào bẩn thỉu. “Chúng tôi

là cảnh sát… liệu chúng tôi có thể…”

“Cái quái gì…”, họ nghe loáng thoáng giữa những hành động.
“Có mùi nhỉ,” Kim nói to khi đi qua Bryant để vào phòng khách. Rèm

cửa đã kéo lại nhưng vẫn hở khoảng trống ở giữa không che hết.

Một cô gái đeo đôi bông tai vòng, gương mặt xanh xao đứng dậy dùng

hai bàn tay phẩy không khí. Đặc mùi rong biển.

“Các người đang làm cái quái gì ở đây? Các người không có quyền…”
“Rhianna mở cửa cho chúng tôi vào mà,” Kim nói, suýt chút nữa vấp

phải một cái nôi rung bên trong có một em bé sơ sinh. “Chúng tôi tới đây
để gặp Brian Harris.”

“Đó là cha tôi. Ông ấy nằm trên giường.”
Lúc đó là hơn 11 giờ 30 phút.
“Vậy cô là chị của Melanie à?” Bryant hỏi.
“Ai cơ?” cô ta hỏi với một nụ cười mỉa mai.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.