hình dung mình đang ở trong một trò chơi điện tử, nơi đối thủ tường tận
từng căn phòng khi đuổi theo kẻ địch.
Điều đó là không công bằng, cô tự trách mình khi cởi bỏ bộ đồ vứt thành
một đống bên cạnh buồng tắm. Cô đã phải điều chỉnh núm chỉnh nhiệt độ,
điều đó khiến cô bực mình. Từ trước cho đến cách đây một tuần, chẳng bao
giờ cô phải chỉnh nhiệt độ cả, nó sẽ luôn ở yên ở một vị trí.
Cô nhắm mắt lại và nâng mặt lên, hứng lấy luồng nước đang bốc hơi.
Cảm giác nước chạm lên da thật dễ chịu. Cô xoay mặt đi và quay cổ lại.
Chỉ trong vòng vài giây, nước đã thấm ướt mái tóc vàng dài của cô. Cô với
tay về phía sau, tìm trên giá để đồ nhưng chẳng thấy có gì ở đó. Chết tiệt,
chai dầu gội lại bị chuyển xuống đặt dưới sàn nhà rồi.
Cô cúi xuống và nhặt nó lên. Lực bóp khiến cái chai phun ra một đống
dầu gội lên kính buồng tắm. Một lần nữa cô lại phải nuốt lại sự bực bội. Ở
chung với người khác lẽ ra không quá khó chịu, nhưng hoá ra lại cực kì khó
chịu. Và cô sẽ phải chịu đựng điều đó suốt đời mình.
Cô có thể cảm thấy sự căng thẳng đè nặng trên vai. Tối nay không phải
là một buổi tối vui vẻ.
Cô đã làm ở The Roxburgh được năm năm kể từ sinh nhật lần thứ hai
mươi của mình và cô đã yêu nó vô cùng. Cô không quan tâm mọi người có
nghĩ công việc của cô là nhục nhã hay hèn hạ. Cô thích nhảy, thích khoe cơ
thể mình và đàn ông trả rất nhiều tiền để xem cô làm thế. Cô không thoát y
và cũng không cho người khác đụng chạm vào mình. Đó không phải kiểu
câu lạc bộ như vậy.
Có những câu lạc bộ khác ở trung tâm Birmingham và mọi vũ công ở
những câu lạc bộ đó đều khao khát được làm việc ở The Roxburgh. Đối với
Nicola, nó sẽ là câu lạc bộ duy nhất mà cô từng làm việc. Cô có ý định đến
năm 30 tuổi, cô sẽ nghỉ nhảy và theo đuổi những đam mê khác. Số dư trong
tài khoản ngân hàng của cô đủ để hỗ trợ cho kế hoạch đó.
Trong năm năm qua, cô đã trở thành vũ công nổi tiếng nhất ở đây. Trung
bình mỗi đêm cô nhận được ba yêu cầu nhảy riêng và cái giá hai trăm bảng
một lần không thể xem thường được.