đến cáo từ, nhân dịp túm tóc hắn giao cho con cọp mới sổng chuồng thì con
thỏ già này mới thoát chết nổi.
Tần Hoài Ngọc xin nghe theo, cầm lệnh tiễn đi thẳng đến Lý vương phủ,
nói dối là vừa mới lãnh chức tiên phong nên đến cáo biệt. Lý Đạo Tông
định từ chối nhưng nể mặt phò mã nên gắng gượng mở cửa mời vào. Tần
Hoài Ngọc chẳng chần chờ, vừa thấy mặt Lý Đạo Tông là ra lệnh cho quân
sĩ xông đến trói nghiến lại ngay, đem giải về giáo trường.
Trương Nhân vốn tới số chết cho nên lén chạy theo nghe ngóng tin tức để
có gì còn báo tin cho chủ nhân là Trương mỹ nhân biết. Ngờ đâu Nhơn Quý
nhìn qua là nhận ra Trương Nhân chính là người đã làm sứ giả thiên triều
đến Giáng Châu triệu mình về kinh, truyền quân trói lại tại chỗ. Nhơn Quý
dẫn giải Trương Nhân đến trước mặt Thái Tông, quỳ xuống tâu:
- Chính tên này đã giả làm thiên sứ triệu hạ thần về triều, sao đó cũng chính
hắn ép uổng vào Thành Thanh vương ăn uống phục rượu. Xin bệ hạ tra hỏi
thì biết rõ ngay.
Trương Nhân tuy giảo nhưng rất nhát sợ, thấy mặt Nhơn Quý thì đã hồn
bay mất vía, chẳng đợi Thái Tông tra hỏi đã khai hết sự thật từ đầu đến
đuôi, chẳng giấu chút nào. Thái Tông nghe xong nổi trận lôi đình, đập bàn
quát lớn:
- Bọn ngươi vì chút thù riêng mà bày mưu độc, không những làm hại đến
lương tướng mà còn làm trẫm mất mặt vì kết tội oan hiền thần ba năm. Bây
giờ có hối hận cũng chẳng làm sao cứu vãn được nữa.
Mắng xong, Thái Tông lập tức xuống lệnh chém đầu Trương Nhân, ban cho
Trương mỹ nhân được thắt cổ. Riêng phần Lý Đạo Tông, Thái Tông vẫn
chưa dứt thể tình, nói với Nhơn Quý:
- Oan uổng của nguyên soái đã được tỏ tường. Trẫm nghĩ tình hoàng thúc
tuổi cao già yếu, vì nghe lời tiểu nhân nên giết cả con mình chẳng còn ai kế
tự thì đáng tội lắm rồi. Mong nguyên soái nể mặt trẫm dung thứ cho hoàng
thúc được sống thêm vài năm nữa vậy.
Nhơn Quý cúi đầu tâu:
- Hạ thần chỉ cốt được bệ hạ rõ lòng trung, nay họ Trương đã chết thì đù
thỏa mãn rồi, không nhất thiết phải đòi hoàng thúc đền tội làm gì nữa.