Nàng nhịn không được hỏi: “Đi dạo như thế này thì có gì hay ho?”
“Ngươi muốn biết sao?”
“Ừ.” Nếu không thể tránh thoát, để cho nàng hưởng thụ chút lạc thú
của đi dạo cũng được.
Hắn ngoắc ngoắc ngón tay với nàng.
Nàng đưa lỗ tai lại gần.
“Thật ra…” Hắn ấp a ấp úng nói, “Không có gì hay ho.”
“……” Thế đến tột cùng mỗi ngày ngài tới nơi này lắc lư làm cái gì?
“Có điều là……”
Có bí mật gì sao? Nàng lại ghé tai về phía hắn, “Ừ?”
“Ta thích cảm giác người của Đường Môn khẩn trương rình coi phía
sau mông ta.”
“……” Diệp đại nhân, sự cổ quái của ngài đang khiến nhãn giới của ta
không ngừng mở rộng, thế giới của ta không ngừng vặn vẹo.
Một lần nữa sắp xếp lại cảm xúc, Đỗ Phi Phi nhỏ giọng nói: “Ngươi
nói người của Đường Môn đi theo sau chúng ta?”
“Phía trước cũng có.”
Đỗ Phi Phi nhìn quanh về phía trước.
“Bên trái cũng có.”
Chuyển trái.