Nàng hạ quyết tâm, hắn ăn cái gì, nàng sẽ ăn cái đó. Đây là gọi là, đi
theo lão đại mới có cơm ăn.
Lông mày của Diệp Thần hơi hơi nhếch lên, ánh mắt chuyển từ khuôn
mặt nàng xuống chiếc đũa, “Nhưng chỉ có một đôi đũa.”
Chỉ có một đôi đũa?!
Lấy phong cách làm người của Diệp Thần đại nhân sao có khả năng
quên mình vì người, ngồi nhìn người khác ăn còn bản thân mình không ăn?
Đây rõ ràng là cạm bẫy.
Đỗ Phi Phi càng thêm khẳng định suy đoán trong lòng, kiên quyết nói:
“Không sao, ta đút cho ngươi.”
Con ngươi Diệp Thần khẽ chuyển, dường như có ý cười, “Được.”
Đỗ Phi Phi lập tức gắp một miếng thịt nướng thật cẩn thận đưa đến
bên miệng hắn.
Đây chính là môi của Diệp Thần đại nhân nha, hai mảnh trên dưới đều
vô cùng quý giá, tuyệt đối không thể tùy tiện đụng vào.
Nàng trừng lớn mắt, thái độ cẩn thận chăm chú gấp trăm lần khi luyện
công, từng chút từng chút một đưa vào bên trong.
Diệp Thần đột nhiên khép môi lại.
Chiếc đũa cứ như vậy mà bị ngậm trong miệng hắn.
Ánh mắt Đỗ Phi Phi từ miệng hắn mà chuyển dời đến mặt, run rẩy hỏi:
“Diệp…… Đại…… Hiệp?” Thức ăn đa dạng như vậy, hà cớ gì mà phải
bụng đói ăn quàng ngay cả chiếc đũa cũng không buông tha?
Hắn hơi hơi nhả ra.