Được rồi. Nàng thật muốn nhìn xem, Hoàng Tuyền phấn này rốt cuộc
tốt đến mức nào.
Nàng đem đao kẹp vào dưới nách, một tay che mũi, một tay cầm bình
sứ nhẹ nhàng rắc lên lưng hắn.
Bột phấn vàng như nến từ trong bình rơi xuống, rải đều trên lưng hắn,
làm bốc lên một trận khói trắng.
Đỗ Phi Phi trợn mắt há hốc mồm, “Khói, bốc khói.”
Đường Hồ Lô cắn chặt răng, cả khuôn mặt trắng bệch, mồ hôi lạnh
theo trán chảy xuống, gối ướt một mảnh nhỏ.
Đỗ Phi Phi vội vàng thu tay lại, kích động nói: “Có phải là chín rồi
hay không? Có cần lấy nước đến dập lửa hay không?” Đúng là nàng rất
thích ăn thịt nướng, nhưng thích thịt nướng không có nghĩa là thích cả thịt
người nướng!
Đường Hồ Lô miễn cưỡng mở miệng, run giọng nói: “Tiếp tục……”
“Tiếp tục?!” Giọng nói Đỗ Phi Phi đột nhiên cao lên vài tông.
Rốt cục nàng hiểu vì sao hắn nói thuốc này không phải dùng để tự sát,
bởi vì loại tình huống này, rõ ràng là mưu sát.
Đỗ Phi Phi không phải chưa từng giết người, nhưng phương pháp giết
người như thế này vẫn là lần đầu.
“…… Mau.” Phần trắng trong mắt của Đường Hồ Lô càng tăng thêm
nhiều, bộ dạng như có thể bất tỉnh bất cứ lúc nào.
Đỗ Phi Phi khẩn trương vỗ vỗ khuôn mặt hắn, “Này này, ngươi cố
gắng tỉnh táo một chút, bộ dạng này của ngươi, nhỡ đâu bị người khác nhìn
thấy, ta thực không biết giải thích như thế nào!”