“Thần kỳ như vậy sao?” Đỗ Phi Phi cũng duỗi tay vặn thử, lẳng lặng
đợi một lúc, cuối cùng thành thật nói, “Ta vẫn không biết.”
……
“Nếu ta nhớ không lầm, thắt chuông ở trên nghiên mực là tập tục của
Kỳ Lân trấn, lấy chuông treo nghiên mực – mang tâm ý linh nghiệm. Bọn
họ mê tín cho rằng chỉ cần dùng loại nghiên mực này mài mực viết tâm
nguyện, tất nhiên có thể thành sự thật.”
Đỗ Phi Phi nói: “Thật hay giả?” Như thế nàng có tâm nguyện muốn
sớm phá xong án, phá xong án sớm chút nào là có thể sớm rời khỏi Diệp
Thần chút đó?
“Đương nhiên là giả.” Diệp Thần nhanh chóng dập tắt ngọn lửa hy
vọng, “Nếu là sự thật, Hoàng đế đã sớm hạ lệnh chuyển hết vào hoàng
cung.”
……
“Có đạo lý.” Lý do này, Đỗ Phi Phi vui lòng phục tùng.
Diệp Thần mỉm cười, buông nghiên mực, “Như vậy, mười ngày sau, ta
muốn biết hết thảy về quá khứ của Cổ Quỳnh.”
Đỗ Phi Phi xoay người đi một bước, lại dừng lại hỏi: “Chuyện này rất
quan trọng sao?” Người chết ở Đường Môn, không phải nên tra xét Đường
Môn mới là trọng điểm sao? Chạy đi tìm tung tích của người chết làm gì?
Lông mi Diệp Thần khẽ nhíu, lại cười nói: “Ngươi nói quan trọng hay
không quan trọng đây?”
“……” Vẻ mặt Đỗ Phi Phi chân thành nói, “Ngài nói đều quan trọng,
nếu không quan trọng, nhất định không phải là ngài nói.”