Trước mặt có một đống lửa, tuy rằng lửa không lớn, cũng đủ chiếu
sáng hai bên vách núi trước mắt.
Đỗ Phi Phi hoạt động gân cốt đi một đoạn về phía cửa động, lại phát
hiện càng đi càng tối, đành phải quay lại nói: “Vừa rồi ngươi nói cửa
động……”
“Bị nổ.” Diệp Thần vẫn ung dungngồi.
“Nổ?!” Nàng nhảy dựng lên, “Bị ai cho nổ?”
Diệp Thần chống má, hờ hững nhìn đốm lửa trên mặt đất nói: “Đường
Hống Hống? Hoắc Bình Bình? Hoặc là…… hung thủ?”
Đỗ Phi Phi không nói gì lấy gậy đánh lửa trên người thắp sáng, đi về
phía đầu kia của sơn động.
Khoảng chừng qua thời gian uống một chén trà, vẻ mặt nàng thất vọng
trở về, “Không thông.”
Diệp Thần ôn nhu nói: “Lửa càng nhiều, chúng ta càng nhanh chết
ngạt.”
Đỗ Phi Phi lập tức thổi tắt gậy đánh lửa, lại dập bớt mấy đốm lửa, sau
đó ngồi xuống đối diện hắn, “Bây giờ chúng ta làm gì?”
Diệp Thần mỉm cười kêu: “Phi Phi à.”
Thân thể Đỗ Phi Phi lập tức căng thẳng, lớn tiếng nói: “Trong thời
khắc nguy nan này, chúng ta sẽ không tự giết lẫn nhau chứ?”
Giọng nói của Diệp Thần dịu dàng khác thường, “Ngươi phải nhớ kỹ,
ta vì cứu ngươi mới lâm vào cảnh nguy hiểm này.”
Nàng hoài nghi nhìn hắn, kéo dài ngữ điệu: “Là…… sao?”