Nàng cảm thấy dường như mình vừa bắt được cái gì đó, nhưng chỉ là
cảm giác, không thể biểu đạt bằng ngôn ngữ, “Nhưng vì sao Đường phu
nhân muốn làm như vậy? Có phải bà ấy biết hung thủ là ai hay không?”
“Ừ, biết.”
“……” Đỗ Phi Phi giật mình nhìn biểu tình bình thản ung dung của
Diệp Thần.
Hắn dừng một chút nói: “Hơn nữa Đường Hồ Lô cũng biết.”
“……” Nhiều người biết như vậy? Vì sao đột nhiên nàng có loại cảm
giác bản thân vô cùng ngu ngốc. Nàng
囧 囧 hỏi, “Thế có những ai không
biết?”
“Ngươi.”
Quả nhiên, nàng đúng là thực sự ngốc. Đỗ Phi Phi không phục nói:
“Vậy ngươi biết hung thủ là ai sao?” Nếu thật sự là như thế, vì sao còn phái
nàng đi điều tra hết chuyện này đến chuyện kia?
“Biết hung thủ là ai không khó. Cái khó là……”
“Là gì?”
Diệp Thần chậm rãi nói: “Làm sao để hung thủ thừa nhận hắn là hung
thủ.”
Cái này thật sự là vấn đề khó. Đỗ Phi Phi và Diệp Thần đồng thời rối
rắm.
Qua một lúc lâu, nàng đột nhiên lấy lại tinh thần, mong ngóng nhìn về
phía hắn: “Có thể nói cho ta biết, hung thủ là ai hay không?”
“Có thể.”