Diệp Thần cầm một quân cờ màu trắng, đặt ở bên tai, cười đến nhẹ
nhàng như mây gió, “Từ thời khắc ta xuống núi, ngươi luôn để mắt đến ta
sao?”
Thanh Vân thượng nhân nói: “Phải nói là, bắt đầu từ khi ngươi dùng
một cái bánh nướng đem một đệ tử Nga Mi của ta đẩy xuống dưới sông.”
Diệp Thần nói: “Bởi vì buổi tối hôm trước ta mơ thấy ngươi đoạt ba
lượng bạc của ta.”
……
Đỗ Phi Phi tiếp tục uống trà.
Thanh Vân thượng nhân cũng bắt đầu uống trà.
“Từ khi nào ngươi phát hiện ra bần tăng và vụ án của Đường Môn có
liên quan?”
Diệp Thần lạnh nhạt cười, dùng lúc ba chữ lúc trước trả lời Đường
Khôi Hoằng để đáp lại hắn: “Ngay từ đầu.”
Thanh Vân thượng nhân hơi kinh ngạc.
“Một kẻ ngay cả ăn cơm đều lười chỉ hận không thể hai ngày ăn một
bữa, lại không ngại ngàn dặm xa xôi chạy đến Dương Châu tìm ta đánh
cuộc, ngươi nói xem có kỳ quái hay không?”
Thanh Vân thượng nhân thở dài nói: “Kỳ quái.”
“Một vụ án sáu ngày trước vừa mới phát sinh, lại khiến hắn nửa tháng
trước đã xuất phát tới tìm ta, ngươi nói xem có kỳ quái hay không?”
Đầu Thanh Vân thượng nhân cúi thấp đến nỗi gần đụng vào chén trà,
“Kỳ quái.”