“Hoàng Sơn đạo nhân quyết chiến với Trưởng Bạch lão tổ, Thích Gia
bang ác chiến với Phi Long sơn trang, thiên hạ nhiều chuyện thú vị phấn
kích có thể đánh cuộc như thế, hắn lại cố tình chọn một vụ án giết người
không thể dùng võ công để điều tra, ngươi nói xem có kỳ quái hay không?”
Thanh Vân thượng nhân nói: “Vốn không kỳ quái lắm, chỉ là gắn liền
với hai chuyện ở phía trước, cho nên…… đúng là kỳ quái.”
Diệp Thần buông tay nói: “Đã có nhiều điểm kỳ quái như vậy, sao ta
có thể không hoài nghi ngươi và vụ án của Đường Môn có liên quan đây?”
Thanh Vân thượng nhân nói: “Bởi vậy ngươi mới cố ý tương kế tựu
kế, đến Đường Môn điều tra đến cùng?”
“Đoán đúng một nửa.”
“Ồ?”
Diệp Thần mỉm cười nói: “Trước lúc này, ta đã rõ ràng một chuyện.”
Thanh Vân thượng nhân dường như rất muốn biết hắn đang ám chỉ
chuyện gì.
“Vì sao ngươi muốn ta đến Đường Môn?”
Ánh mắt Thanh Vân thượng nhân lóe lên.
Đỗ Phi Phi nhìn hắn, lại nhìn Diệp Thần, hoàn toàn lạc trong một đống
sương mù trắng xóa, không phải là nàng quá ngốc, mà là lời nói của bọn họ
quá mức thâm ảo.
“Ta nghĩ đến hai loại khả năng.” Diệp Thần vươn ngón trỏ, “Thứ nhất,
có người trong vụ án của Đường Môn có quan hệ chặt chẽ với ngươi, hoặc
là có liên quan đến vui buồn của Nga Mi.”