Thanh Vân thượng nhân vội vàng nói: “Ta nói rồi, Sở Việt chính là
con trai còn lưu lạc ở trần thế của Lục Thủy sư đệ.”
A? Không phải Tinh Tinh nói Sở Việt là con trai của một nông gia
sao?
Đỗ Phi Phi thở dốc, đang muốn mở miệng, lại bị Diệp Thần giành
trước, “Nếu là như thế, vậy ngươi càng nên mong ta sớm phá án, cần gì
phải cấm ta sử dụng võ công?”
Thanh Vân thượng nhân cứng lại, miễn cưỡng nói: “Là bần tăng sợ
ngươi tự cao với võ công của mình, gây thù kết oán vớiĐường Môn.”
Diệp Thần nói: “Ngươi cảm thấy ngươi là người như thế sao? Hoặc
nói cách khác, ngươi cảm thấy ta sẽ cho rằng ngươi là người như thế sao?”
Thanh Vân thượng nhân thở dài nói: “Loại khả năng thứ hai thì sao?”
Diệp Thần dựng thẳng ngón giữa, “Điệu hổ ly sơn.”
Thanh Vân thượng nhân nâng cằm lên, “Vì sao?”
“Đây đúng là suy nghĩ lúc trước của ta.” Diệp Thần dùng quân cờ vuốt
ve cằm, “Ta đang yên ổn ở dưới núi, du ngoạn chung quanh, có quan hệ gì
với ngươi đâu? Vì sao lạikhiến ngươi không quản ngàn dặm xa xôi chạy tới
muốn đuổi ta đến Thục Trung?”
Thanh Vân thượng nhân không nói.
“Ta trái lo phải nghĩ, cuối cùng ta nghĩ đến một loại khả năng.” Khóe
miệng Diệp Thần cong lên, “Có lẽ là không lâu nữa sẽ sảy ra một chuyện
lớn, một chuyện khiến ta không thể không nhúng tay, không thể không lo
lắng. Mà hiển nhiên, ngươi không hy vọng ta tham gia.”
Thanh Vân thượng nhân mím chặt môi.