“Tức chết ta, ngươi thật sự tức chết ta!” Thanh niên hoa phục căm
giận nói, “Chuyện của Nam Dương vương, bản hầu mặc kệ! Các ngươi
muốn làm thế nào thì làm!”
“Dù sao tình thế bây giờ của Nam Dương vương cũng đã như núi đổ,
không sao cả.” Diệp Thần nhún vai, ngoắc tay về phía Đỗ Phi Phi, “Chúng
ta đi ăn cơm thôi.”
Thanh niên hoa phục nhìn hắn, lại nhìn Đỗ Phi Phi, đột nhiên ngăn ở
giữa hai người, “Đợi đã, hai người có quan hệ gì?”
Diệp Thần đắc ý trả lời: “Phu thê.”
……
“Sao có khả năng?!” Hắn không thể tin nhìn Đỗ Phi Phi.
Đỗ Phi Phi ngẩng đầu nhìn trời, sau đó vô cùng, vô cùng gian nan gật
đầu.
Thanh niên hoa phục thất hồn lạc phách lui xuống ba bước, “Tại sao
có thể như vậy, tại sao có thể như vậy……”
Diệp Thần cười đến đắc ý.
Đỗ Phi Phi không đành lòng nói: “Ngươi biết ta sao?”
“Đương nhiên.” Thanh niên hoa phục buồn bực sắp khóc, “Ta đâu chỉ
biết nàng, ta còn tìm nàngròng rã ba năm rồi!”
……
Ba năm?