Tiếu Lang “Khi đó em vẫn còn cùng thằng em ngủ chung, cho nên em
giả vờ như hông biết gì hết, xoay người qua chỗ khác tiếp tục ngủ, sáng ra
lúc mẹ phát hiện, em rất sợ a, cho nên bèn nói là do thằng em tè chứ không
phải mình.”
Vương Mân nhẹ nhàng bóp bóp tay Tiếu Lang, cười nói “Em cũng hư
như vậy sao, mẹ em có tin không?”
Tiếu Lang “Đương nhiên là không, em vừa nói dối mẹ liền biết ngay…”
Vương Mân “Rồi sau đó?”
Tiếu Lang “Mẹ hung dữ lắm, đánh em một trận, bắt em phải thừa nhận
mình sai.”
Vương Mân “Vậy có thừa nhận không?”
Tiếu Lang “Em nói sau này con chừa rồi, không dám đi tè nữa.”
Vương Mân “…”
Tiếu Lang ủy khuất nói “Mẹ lại bảo em không có nhận ra được mình sai
chỗ nào, bắt em quỳ tường tự vấn bản thân sai chỗ nào.”
Vương Mân “Đúng, chuyện tè dầm là chuyện em không thể khống chế
được, hơn nữa mọi người đều phải đi tiểu, cho nên cái đó không phải là em
sai. Em sai ở chỗ nói dối.”
Tiếu Lang dùng đầu dụi dụi vào người Vương Mân, nói “Ừa, lúc đó em
vẫn không nghĩ ra được là mình sai chỗ nào hết. Sau đó mẹ mới nói cho em
biết, bảo em nói dối là không đúng, còn nữa… không thể để em trai mình
chịu tiếng xấu thay cho người khác, bởi vì em trai chỉ có một, phải đối với
nó thật tốt.”
Vương Mân thầm nói trong lòng : anh cũng chỉ có mình em…