TIỂU LONG NỮ BẤT NỮ - Trang 492

Đề tài này khơi dậy hứng thú của Tiếu Lang, cậu lập tức vươn đầu chui

khỏi ổ chăn ngóc dậy nhìn, hỏi “Vậy là có tuyết rơi rồi! Mùa đông ở
phương Bắc hàng năm đều có tuyết rơi đúng không?”

C thị rất hiếm khi có tuyết rơi, cho dù có cũng chỉ là mưa kèm theo

tuyết, nửa ngày liền tan mất. Trận tuyết lớn duy nhất xảy ra là vào hơn hai
năm trước, năm ấy toàn quốc độ ấm trên diện rộng hạ thấp, mùa đông rất
nhiều thành thị ở phía Nam có tuyết rơi. Đó cũng là lần đầu tiên từ lúc Tiếu
Lang sinh ra được nhìn thấy tuyết!

Từ một lần duy nhất được nhìn thấy tuyết, chạm vào tuyết, chơi đùa…

vậy mà Tiếu Lang liền lập tức yêu thích không thôi thứ ấy—— trắng tinh
đến như vậy, lại xinh đẹp đến thế, tuy rằng lạnh lùng, nhưng lại thực khả ái.

Trong ấn tượng của cậu, tuyết chính là thứ mà bất cứ đồng thoại cổ tích

nào cũng cần có, là tượng trưng cho sự thuần khiết cùng hạnh phúc.

Cố Thuần nói “Chắc sẽ có tuyết đó, tớ có một người bà con xa sống ở

Cáp Nhĩ Tân, nghe bảo bên kia còn có người ta làm sân trượt tuyết nữa,
đúng rồi, bên đó có cả điêu khắc băng, dùng băng làm ra đèn lồng, cả một
mùa đông đều không bị tan đi.”

Tiếu Lang hưng phấn hô lên “Nha~~~ tui thích tuyết~ Tui muốn đi

phương Bắc~”

Vương Mân bất đắc dĩ ấn đầu Tiếu Lang trở về, tránh để cậu vì kích

động mà lăn ra khỏi ổ chăn.

Nhạc Bách Kiêu lo lắng nói “Bây giờ ở đây sưởi ấm còn phải dựa vào

cơ thể run lên, tới chỗ đó chẳng phải là mỗi lần đi tiểu đều phải mang theo
cây gậy sao?”

Tiếu Lang nghe thấy, ha ha cười rộ lên “Tông lên cửa một cái lập tức

gãy liền!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.