TIỂU LONG NỮ BẤT NỮ - Trang 717

Tiếu Lang bơi không hề chậm chút nào, đôi chân trắng trẻo trong nước

đung đưa qua lại, tựa như một đuôi cá bằng bạc… Chẳng qua, sức chịu
đựng của ‘con cá’ này không cao cho lắm, khứ hồi được năm mươi mét thì
bắt đầu bơi chậm dần. Lúc mới đầu thì tốc độ giữa hai người xấp xỉ nhau,
về sau Vương Mân dần dần vượt qua, đến cuối cùng, Vương Mân nhanh
hơn Tiếu Lang chừng 10 giây.

Tiếu Lang bám người vào mép hồ nghỉ xả hơi một lát, Vương Mân nói

“Tư thế bơi của em rất đẹp.”

Tiếu Lang ha ha cười, nói “Thiệt hông?”

Vương Mân “Thật.”

Tiếu Lang “Ba của em sinh ra ở hải đảo, từ nhỏ đã biết bơi lội, em với

Tiếu Mông đều là một tay ba dạy bơi.”

Vương Mân “Thảo nào bơi khá như vậy.”

Tiếu Lang “Tự dưng nhớ tới chuyện này mắc cười lắm. Nhớ hồi trước

ba dạy em với thằng em bơi lội á, lúc đó em mới có bảy tuổi, còn thằng
Mông thì năm tuổi. Học bơi đầu tiên là học nín thở, vừa mới vào nước em
liền bị sặc, liều mạng ho khùng khục. Ba ôm lấy em vỗ vỗ sau lưng, hỏi em
có thấy khó chịu không, em nói không có, ba liền khen em dũng cảm. Ai dè
thằng Mông nó thấy, cũng học ngu theo cắm đầu vào nước, uống một hơi
hai ngụm nước, reo lên : ba ơi, ba ơi, con cũng rất dũng cảm nè! Ha ha
ha…!”

Vương Mân nghe thấy cũng ha ha cười rộ lên.

Tiếu Lang lại hỏi “Anh học bơi lúc nào?”

Vương Mân “Lúc trước đi học lớp bồi dưỡng có tiết chuyên môn dạy,

chương trình học kiểu phong bế giáo dục quân đội, phải học cái loại tư thế

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.