Vương Mân lại nói “Nếu em cảm thấy xấu hổ, chúng ta chỉ làm một
chút việc đơn giản thôi, được không?
Vừa nghe thấy “xấu hổ”, Tiếu Lang tự dưng lại cảm thấy… hưng phấn.
Cậu rõ ràng một điều là Vương Mân tuyệt đối không bao giờ ép buộc mình
làm cái gì, nhưng là thực kỳ quái a, trong lòng lại giống như có chút chờ
mong đối phương thực sự sẽ làm chút gì đó với mình, tại sao lại có ý nghĩ
như vậy !
囧…
Vương Mân đó giờ vốn là người suy nghĩ tinh tế, nhìn một cái liền nhận
ra Tiếu Lang đang bất an, bàn tay đang khoác trên vai Tiếu Lang nhẹ nhàng
trượt xuống, thuận thế hơi vuốt ve lưng của Tiếu Lang, an ủi “Em có quyền
lợi cự tuyệt, còn nếu như em không muốn tham gia…” nói tới đây, chợt
dừng lại, khóe miệng hơi hơi câu lên một chút, cười nói “Anh có thể buông
tha cho em.”
Trái tim của Tiếu Lang trong phút chốc đập thật mạnh, giống như bị ma
ám vậy, không tự chủ được lắc lắc đầu.
Vương Mân xác nhận lần nữa “Quyết định rồi chứ? Nếu như em muốn
cự tuyệt, anh sẽ không yêu cầu bất cứ thứ gì khác nữa.”
Tiếu Lang lại gật gật đầu, tất cả mọi người xem quang cảnh này đều có
chút không kiên nhẫn, lên tiếng thúc giục “Mân ca, đừng thừa nước đục thả
câu nữa! Bắt đầu nhanh lên đi!”
Vương Mân thoải mái nói “Anh muốn cùng em chơi một trò chơi.”
Tiếu Lang hỏi “Trò chơi thế nào?”
“Tạm thời không thể nói cho em biết,” Vương Mân nói “Em chỉ cần
phối hợp với anh, trước khi trò chơi chấm dứt, phải tuyệt đối phục tùng anh
về mặt tinh thần, có thể làm được chứ?”