Có lẽ là bởi vì trời thì lạnh, mà con người là loại sinh vật sâu thẳm trong
tiềm thức luôn luôn khao khát ấm áp chăng…
Vương Mân “Chừng nào em trở lại trường?”
Tiếu Lang nói “Giống năm trước vậy, chừng nào anh trở lại thì chừng đó
em cũng trở lại.”
Vương Mân không nói lời nào nữa, cậu sóng vai cùng Tiếu Lang bước
đến trạm xe bus, tay hai người nắm lấy nhau, cách một tầng găng tay, cả hai
đều tự nhiên như không (chung quy bên cạnh cũng có ai đâu) cùng nhau đối
mặt, trong ánh mắt tựa hồ như chất chứa thiên ngôn vạn ngữ, như đang
muốn nói cho nhau cảm xúc lưu luyến không nỡ rờ xa…
“Về nhà với anh.” Vương Mân đột nhiên thốt lên bốn chữ như thế.
Tiếu Lang rung động đến tim đập thật mạnh, trêu ghẹo lại “Anh theo em
về nhà thì có ấy!”
Vương Mân híp híp mí mắt lại, biểu tình tựa như một con mèo lười
biếng, nói “Năm nay không được, để sang năm đi.”
“…” Ha… cần trả lời chính thức trịnh trọng tới vậy sao… người ta cũng
chỉ nói hùa theo anh thôi a…
Xe bus đúng lúc chạy đến, Vương Mân bóp nhẹ bàn tay nắm trong tay
mình, nói “Nhớ gọi cho anh a.”
“Ùa.” Tiếu Lang gật gật đầu, chóp mũi lộ ra bên ngoài ửng hồng, Vương
Mân nhịn không được cúi sát gần hôn lên.
Tiếu Lang dùng sức ôm lấy Vương Mân một cái “Em đi nha, anh.”
Vương Mân “Ừ.”