Chu Dĩ Mạt ở nhà đợi thật lâu không thấy bọn họ trở về liền lấy điện
thoại di động gọi cho Thẩm Mặc, điện thoại vừa thông, cô đã không nhịn
được tức giận, dùng giọng điệu bực bội nói: “Xin đem Chu Muội trả lại
đây, có thể không?”
“Chúng tôi đang trên đường về.” Thẩm Mặc từ tốn nói một tiếng liền
cúp điện thoại.
Thẩm Mặc vừa cúp điện thoại liền thở dài một cái: “Con gái, mẹ con
thật là hung dữ, lại mắng ba.”
Chu Muội le lưỡi một cái: “Mẹ con thật ra rất đáng yêu nhưng lại
thích gây gổ với ba! Chắc là mẹ sợ ba cướp con đi, tối nay con sẽ nói với
mẹ, nói là con sẽ mãi mãi ở bên cạnh mẹ, ai giành cũng không đi.”
Thẩm Mặc dở khóc dở cười, vuốt đầu cô bé noi: “Con gái, làm sao
con lại đáng yêu như thế.”
“Hắc hắc, bởi vì con có một người mẹ đáng yêu! Ha ha ha…”
Thẩm Mặc đem Chu Muội về nhà, sắc mặt Chu Dĩ mạt cực kì khó coi,
Thẩm Mặc cũng không muốn cãi nhau với cô, cười nói: “Chu tiểu thư,
dáng vẻ cô xinh đẹp như vậy, tại sao lại phải dùng cái mặt thối này nhìn
tôi.”
Chu Dĩ Mạt nghe xong mấy lời này, lửa giận cũng không biết làm sao
phát tát, Chu Muội đứng bên cạnh che miệng cười như con chuột nhỏ gian
xảo.
Cô bé xông tới ôm lấy bắp đùi Chu Dĩ Mạt mà cọ cọ, vội vàng nói:
“Mẹ, ba đối xử với con rất tốt, mẹ đừng ăn hiếp ba, con là người một nhà
của mẹ mà sẽ không bị bất cứ ai cướp đi.”